Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 135: 135: Cái Kết Của Kẻ Phá Hoại




Trên nền sân khấu rực sáng, một anh MC trẻ mặc vest sang trọng bước dần lên: “sau đây là buổi lễ tổng kết sự hợp tác giữa hai công ty chính thức bắt đầu.



Xin mời cô Tô Như Nguyệt đại diện cho công ty C&A sẽ là người đánh giá tổng kết dự án.”

Tô Như Nguyệt trang trọng bước lên, sắc mặt ả không hề tốt, tay run run cầm lấy micro, lần lượt đọc về điểm số của các hạng mục.



Mọi loại điểm đánh giá đều rất thấp, thấp tới mức khiến ai cũng phải sững sờ.



Ả cứ tưởng một tay che hẳn cả bầu trời, những điều ả làm sẽ không một ai biết tới.



Sau khi ả rời sân khấu thì ông Jacson đứng dậy, cài khuy áo đứng dậy.



Đôi chân ông rảo bước chắc nịch bước lên thảm đỏ, đứng trước mic: “chào toàn thể mọi người tôi là Jacson chủ tịch tập đoàn C&A.



Tôi xin đính chính lại thông báo vừa rồi, dự án thiết kế lần này của Châu Thành hoàn toàn đạt chuẩn để mở rộng ra thị trường thế giới.



Gần đây có thư nạp danh khuyến cáo cô Tô Như Nguyệt lấy việc chung nhằm đạt mục đích riêng.



Vì thế bản đánh giá vừa nãy hoàn toàn không có hiệu lực.



Tôi xin tuyên bố: hợp tác giữa C&A và Châu Thành vẫn diễn ra đúng tiến độ và cô Tô Như Nguyệt từ hôm nay sẽ không còn là giám đốc đại diện C&A nữa.”

Tiếng vỗ tay giòn giã, sắc mặt của toàn thể nhân viên Châu Thành cũng vì thế mà tốt hơn hẳn.



Tiếng nâng ly, cụng ly, chúc mừng.





Ông Jacson vừa bước xuống khỏi sân khấu thì Tô Như Nguyệt bước tới: “chủ tịch…lần này đúng là do tôi quá sơ suất.



Mong ông cho tôi cơ hội sửa đổi.”

Ông Jacsson liếc nhìn ả rồi thẳng thừng nói: “vốn dĩ hôm nay tôi đã cho cô cơ hội nhưng chính cô đã tự đánh mất nó.



C&A chúng tôi không cần người để cảm xúc xen lẫn vào công việc.”

Cũng vừa lúc Châu Gia Việt và Hạ Như Yên bước tới, ả dành cho hai người họ một ánh mắt liếc nhìn đáng sợ rồi đùng đùng tức giận bước đi.





Hạ Như Yên cúi khom nhẹ người: “rất cảm ơn ông đã tin tưởng.”

Ông Jacson chọc đùa: “tôi sẽ không vì mối quan hệ mà đánh giá tiềm năng đâu! Vì thế lần này vẫn cần cô Hạ cố gắng dốc hết năng lực.”

Hạ Như Yên gật đầu, mỉm cười rạng rỡ: “điều đó là đương nhiên rồi.”

Bữa tiệc chóng tan, bầu trời tối sầm, đêm khuya hơi lành lạnh.



Lũ lượt người rời đi, chỉ trong chốc lát căn phòng đã trở nên lặng im.



Cánh cửa biệt thự nhà họ Châu rộng mở, cả nhà đều vui vẻ nén lại một chốc lát ở ghế sofa.



Châu Gia Thành rạng rỡ khen ngợi: “dự án lần này hai vợ chồng Gia Việt đã thể hiện rất tốt.




Xem ra bố các cháu cũng đã yên lòng mà giao lại tập đoàn cho giới trẻ quản lí rồi.”

Châu Gia Minh và vợ cũng niềm nở, gật đầu: “bố nói chí phải.



Sau này còn có sự tương trợ của Gia Luân và Gia Kiệt nữa thì Châu Thành sẽ sớm thôi phát triển vượt bậc.



Thanh niên bây giờ học rộng hiểu cao hơn hẳn thời đại lớp già cỗi như con và bố rồi.”

Châu Gia Thành rạng rỡ, cười mãi không ngớt: “phải rồi…”

Châu Gia Việt cũng lên tiếng: “vẫn là ông và bố lão luyện chinh chiến, kinh nghiệm đầy mình.



Bọn con vẫn cần noi gương nhiều.”

Không khí Châu Gia tràn ngập tiếng cười, tiếng nói đến như thế.



Buổi sáng trước sảnh lớn tập đoàn Châu Thành, Diệp Bạch Dung nhìn thấy Như Yên và Gia Việt: “anh trai, chị dâu…”

Như Yên có chút ngần ngại: “cô là…bạn gái của Gia Luân.”

Diệp Bạch Dung gật đầu lia lịa: “phải, phải…”

Như Yên nói thêm: “nhưng mà có vẻ Gia Luân vẫn chưa ưng thuận mấy…cho nên cô gọi chị dâu có phải là…quá sớm hay không?”

Diệp Bạch Dung vừa gặp lại lần hai mà tỏ ra thân thiết: “gọi sớm cho quen.



Sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà mà.”


Hạ Như Yên cười gượng: “cô cũng tự nhiên quá ha.”

Diệp Bạch Dung xông tới chia cắt hai bàn tay đang nắm chặt trước sự ngạc nhiên của cả anh và cô.



Miệng cười, đầu cúi lia lịa: “xin lỗi…xin lỗi…anh hai.



Cho em mượn chị dâu một lát.





Em đảm bảo sẽ bảo sẽ không làm mất một sợi tóc nào của chị ấy đâu.



Anh yên tâm.”

Hạ Như Yên đang khó xử chưa biết phải làm sao thì đã bị Diệp Bạch Dung lôi kéo đi xa, bị đẩy lên ngồi gọn trên chiếc xe mui trần.



Tài lái xe cũng giống độ lươn lẹo của cô ta vậy, tốc độ nhanh như một cơn gió khiến Như Yên rùng mình khiếp sợ.



Tay nắm chặt lấy ghế, hai mắt nhắm tít.



Diệp Bạch Dung tỏ vẻ thích thú: “chị thấy sao? Thú vị đúng không?”

Như Yên lắc đầu, khi cô ta chếch lái đột ngột để tránh một chiếc xe phía trước thì hồn ví Như Yên muốn bay bổng: “cô lái chậm thôi!”

Diệp Bạch Dung cười: “đây chưa phải mức độ hết nấc của em đâu! Chị bám chắc vào nhé!”

Chiếc xe lao vun vút về trước, né qua tránh lại, liếng bên này rồi liệng bên khác khiến Hạ Như Yên tái mặt, muốn rớt tim ra khỏi lồng ngực: “a…a…a… dừng…dừng lại…cô còn đi với tốc độ này tôi thật sự sẽ không chịu nổi nữa đâu!”

Tốc độ đang nhanh đến chóng mặt bỗng phanh gấp dừng lại khiến Hạ Như Yên ngỡ mình bị tai nạn, hai mắt nhắm chặt, cô không dám thở mạnh.




Nghe tiếng nói bên tai: “đến nơi rồi” thì cô mới dám chu môi thở phào nhẹ nhõm.



Hai người bước xuống khỏi xe, đi dần vào trong trung tâm mua sắm thương mại.



Một trung tâm hạng sang, đắt đỏ, với những mốt mới nhất của những nhà thiết kế nổi tiếng.



Hạ Như Yên ấp úng: “chúng ta đến đây làm gì?”

Diệp Bạch Dung tháo mắt kính đen xuống, nắm tay Như Yên kéo vào trong: “đến mua sắm.”


Như Yên quay người trở ra: “nếu cô kéo tôi đi chỉ là để mua sắm thì thôi tôi về trước đây.



Ở công ty tôi còn rất nhiều việc phải làm.”

Diệp Bạch Dung nhanh tay kéo lại, cô ta mỉm cười nhẹ: “trong này có rất nhiều mẫu thiết kế nổi tiếng…nhiều người muốn ngắm nhìn tận mắt cũng không có cơ hội đâu! Chẳng phải chị dâu cũng đang làm bên ngành thời trang sao? Cứ xem như là cơ hội để trải nghiệm thực tế, học hỏi nhiều điều mới mẻ đi.”

Trong khi Hạ Như Yên còn lưỡng lự: “nhưng mà…” thì đã bị Diệp Bạch Dung kéo vào trong: “không nhưng gì nữa cả? Đi thôi!”

Đúng là hạng sang nó cũng khác hẳn.





Trang trí lộng lẫy, quần áo mỗi mẫu chỉ có vài bộ.



Người mua sắm chỉ toàn quý ông, quý bà.



Một chiếc áo rẻ nhất ở trong cũng phải mấy chục nghìn đô.



Diệp Bạch Dung khẽ thì bên tai Hạ Như Yên: “này chị dâu…mẹ chồng chúng ta thích kiểu đồ như thế nào?”

Hạ Như Yên ngẫm nghĩ một chốc rồi đưa cánh tay lên chỉ: “chắc là…kiểu kia…hoặc cái kia cũng ổn…cái này nữa.



Nói chung đồ trong này chắc là mẹ đều rất thích.”

Diệp Bạch Dung gật đầu: “được.”- cô ta rời khỏi cánh tay Hạ Như Yên dần bước đến mấy sạp đồ sang trọng lộng lẫy, tay thoăn thoắt lấy hết cái này đến cái khác mà chả mảy may để ý gì đến giá cả.



Hạ Như Yên sững sờ, ngây người trong chốc lát rồi chạy vội cản lại: “này…cô làm gì mà mua nhiều thế?”

Diệp Bạch Dung mỉm cười: “mua cho mẹ chồng.”- cô ta lấy mấy chiếc đặt vào tay Như Yên: “chị cũng thử đi.”

Như Yên cười nhạt: “có cần nhiều đến như thế không? Nhà chồng tôi cũng là tập đoàn thương mại đó.”

Diệp Bạch Dung vẫn không ngừng tay: “quà của con dâu thứ nó phải khác chứ.



Chị nói đúng không?”

Hạ Như Yên lưỡng lự rồi hỏi tiếp: “cô thật sự xác định mối quan hệ nghiêm túc với Gia Luân sao?”

Diệp Bạch Dung không chút nghĩ ngợi mà gật đầu ngay: “phải…”

Thực ra cô gái này tính tình đơn thuần, thoáng chút mạnh mẽ, cá tính nhưng rất tốt và chân thành.



Tuy rằng Như Yên tiếp xúc chưa nhiều nhưng trái tim cô cảm nhận được cô ấy thực sự thích Gia Luân..