Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Chương 126: 126: Thăm Mộ Mẹ




Tiết trời đầu xuân ấm áp, ánh nắng nhẹ nhàng.



Ôn Gia Long ôm bó hoa khoác tay Đoàn Mẫn Nhi bước lên từng bậc nghĩa trang.



Cỏ mọc xanh mơn mởn, những tấm bia xây đều sát sàn sạt.



Ánh mắt Đoàn Mẫn Nhi bất ngờ chuyển sắc khi nhìn thấy người đàn ông trung tuổi đang đứng trước mộ mẹ mình.



Tiếng thét lên đầy oán hận: “ai cho ông đến trước mộ mẹ tôi vậy hả?”

Người đàn ông đó khoé mắt cay cay, xoay người lại nhìn, vẻ mặt đầy tội lỗi.



Giọng ông trầm hẳn xuống: “Mẫn Nhi à…bố…bố chỉ đến thăm mẹ con một lát thôi! Bây giờ bố đi ngay đây.”

Đoàn Mẫn Nhi rơi những giọt nước mắt nhưng miệng cười buốt giá con tim: “thăm mẹ tôi sao? Lúc bà ấy còn sống ông đã bao giờ xem bà ấy là vợ mình chưa? Có bao giờ ông nhớ mình có một cô con gái hay không? Bên người ông lúc nào cũng kè kè bình rượu rồi về nhà đánh đập chửi mắng mẹ con tôi.



Những lúc đấy ông có bao giờ cảm thấy hối hận dù chỉ là một phút, một giây không? Không…ông lúc nào cũng chìm trong cơn say bí tỉ.



Vì ông mà mẹ tôi đã đánh đổi cả thanh Xuân cuối cùng rồi điều mà bà ấy nhận lại là sự đối xử tàn nhẫn, vô tâm của chồng; và cũng vì ông mà ra đi mãi mãi.



Một người như ông không đáng để tha thứ.”

Đoàn Ức nghẹn ngào, tim thắt lại, sự hối hận muộn màng: “Mẫn Nhi…bố xin lỗi.



Là bố không tốt.



Là bố gây nên mọi chuyện khiến cuộc đời con cũng đi vào ngõ cụt.”



Đoàn Mẫn Nhi trừng mắt, nước mắt chảy như một dòng sông: “bây giờ ông xin lỗi rồi đổi lại được gì.



Mẹ tôi có sống lại được hay không? Cuộc đời tôi có khác đi được hay không? Một người như ông không đáng làm chồng, làm cha.



Ngoài việc ông sinh ra tôi rồi ông nuôi tôi được ngày nào, đã bao giờ ông gửi cho tôi một lá thư chưa?”

Đoàn Ức cũng dần tuôn những giọt nước mắt của tội lỗi.



Nếu ông biết điểm dừng thì đã không phải như này.





Vợ mất, con gái cự tuyệt.



Ông mỗi lúc càng đến gần hơn với tuổi xế chiều, lẽ nào sẽ phải cô độc sống mãi với tuổi già hay sao?

“Mẫn Nhi à… bố không mong con tha lỗi, chỉ mong con hãy sống thật hạnh phúc.



Con cứ xem như người bố này chưa từng tồn tại trên đời.”

Lời nói vừa dứt thì Đoàn Ức rải chân bước đi, ruột đau như cắt.



Nước mắt của người đàn ông ấy rơi xuống như mưa.




Đoàn Mẫn Nhi loạng choạng, bước thẫn thờ đến trước mộ mẹ mình.



Ôn Gia Long chỉ đành đỡ lấy cô.



Giọng cô nghẹn ngào: “mẹ à…con phải làm sao đây? Con có nên tha thứ cho ông ấy hay không?”

Ánh mắt u buồn Mẫn Nhi nhìn vào di ảnh mẹ, cảm xúc như vỡ ào.



Tay chân mềm nhũn.



Thời điểm này cô như muốn ngã gục xuống mà ôm lấy bia mộ mẹ.



Phải mất một lúc Đoàn Mẫn Nhi mới ổn định lại tâm trạng, cô đặt nhẹ bó hoa xuống.



Ánh mắt cô nhìn quanh, mọi thứ đều được dọn sạch sẽ, bó hoa Lan đặt cạnh.



Đến lúc mẹ mất đi rồi ông ấy mới nhớ đến sở thích của mẹ.



Bàn tay khẽ lại khô đi những giọt nước mắt trên đôi mi hoe đỏ.



Cô mỉm cười nhẹ rồi nói: “mẹ à…đã nhiều năm trôi qua, thoắt cái hôm nay ngày giỗ thứ 13 của mẹ rồi, mẹ sống dưới đó có tốt không? Hôm nay con muốn giới thiệu với mẹ một người.



Anh ấy là bạn trai con, Ôn Gia Long.



Con mong mẹ sẽ chúc phúc cho hai đứa.”

Ôn Gia Long thành tâm, ôm chặt lấy Đoàn Mẫn Nhi: “thưa bác, mong bác yên tâm sau này con nhất định sẽ chăm sóc Mẫn Nhi thật tốt.”



Hai ánh mắt họ nhìn nhau, đôi môi khẽ cười.



Một lát sau, họ quay lưng rời khỏi ngôi mộ.



Mẫn Nhi giọng trầm ngâm rồi nói: “anh có thấy gia đình em buồn cười lắm hay không?”

Ôn Gia Long lắc đầu: “không có, mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh.”

Đoàn Mẫn Nhi dần hồi tưởng ngày tháng tuổi thơ đầy khổ hạnh của mình: “vào cái ngày mẹ em mất ngay trước mắt em thật sự rất tuyệt vọng và em thầm hứa với lòng mình sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.



Sau này cho dù cuộc đời có vùi dập, người đời có nói gì em vẫn tự nhủ bản thân mình phải mạnh mẽ.



Thế nhưng hôm nay trước giây phút em gặp lại ông ta tự nhiên em yếu đuối đến lạ, không thể nào kìm được cảm xúc.



Lúc thấy ông ta dọn sạch mộ mẹ, lại còn mua tới bó hoa Lan mà mẹ vẫn thích em lại có chút lay động.



Có phải em làm như thế sẽ có lỗi với mẹ lắm không?”


Ôn Gia Long tay ôm bên bờ vai, vuốt vuốt nhẹ đầy Âu yếm: “em đừng quá gồng mình mạnh mẽ nữa.



Anh biết lỗi lầm của bố em là rất lớn.



Nhưng ông ấy đã phải chịu sự trừng phạt, hơn nữa anh nghĩ cả cuộc đời ông ấy sẽ không thể tha thứ cho bản thân về những việc đã làm.



Nhất định sẽ day dứt, dằn vặt.



Vì thế nếu em buông được cứ buông.



Xem như là cho ông ấy cơ hội cũng là cho bản thân cơ hội.”

Những bước chân đầy thẫn thờ, Đoàn Mẫn Nhi rối bời.




Cô cũng chẳng biết bản thân nên giữ lại hay buông.



Nhưng để thù hận người cha đã sinh ra mình thật sự rất nặng nề, để buông tay thì lại rất khó.





Dần dần hai bóng lưng khuất bóng khỏi nghĩa trang.



Suốt cả chặng đường Đoàn Mẫn Nhi chẳng hề lên tiếng gì, ánh mắt sầu ưu nhìn về xa xăm.



Mọi thứ xuất hiện trong mắt cô đều trở nên buồn, ảm đạm, vô vị.



Lúc này tại ngôi nhà cũ kĩ, ở sâu trong con hẻm nhỏ đã được thu dọn sạch sẽ.



Mùi thức ăn thơm nức mũi, tiếng nói tiếng cười vang vọng.



Bỗng nhiên không khí trở nên im lặng khi Đoàn Mẫn Nhi bước vào, vẻ mặt u ám như bầu trời sắp nổi cơn giông.



Hạ Như Yên chạy tới thì thầm hỏi Ôn Gia Long: “cậu ấy làm sao thế?”

Ôn Gia Long khẽ thì thầm: “lúc nãy ngoài nghĩa trang cô ấy đã gặp lại bố.



Từ lúc đó tới giờ cứ như thế.”

Hạ Như Yên nhìn Đoàn Mẫn Nhi bằng ánh mắt cảm thông: “chả trách…trông cậu ấy lại như người mất hồn thế.”

Không khí căn nhà cũng vì thế mà chùn xuống hẳn.



Đoàn Mẫn Nhi hạ thấp giọng xuống hẳn: “cảm ơn mọi người đã giúp đỡ tôi.



Được rồi đừng đứng mãi thế kia, mau ngồi xuống bàn đi.”

Bữa ăn buồn, ảm đạm đến lạ..