- Em tốt nghiệp khoa thiết kế?
Tần Việt bất ngờ lên tiếng hỏi, khiến Nhạc Trúc Hạ thoáng chốc ngạc nhiên, không hiểu sao hắn lại hỏi vậy.
- Đúng rồi!
Cô nhẹ nhàng đáp lại hắn.
- Vẫn chưa đi làm? Có muốn đi làm không?
- Ha....hả?
Cô kinh ngạc quay đầu sang nhìn hắn, thoáng thấy vẻ ngạc nhiên của cô, Tần Việt khẽ bật cười thành tiếng. Hắn nhướng mày, giương ánh mắt vô cùng đắc ý nhìn cô.
- Tôi....tôi có thể đi làm sao?
- Đương nhiên!
- Anh nói thật không?
Tần Việt nhìn cô, chân mày hắn khẽ giãn ra, ánh mắt thâm thúy điểu cáng, môi mỏng kéo nhẹ lên, hắn cố ý nói ngập ngừng ngắt quãng.
- Tôi không đùa em........nhưng có điều.....em phải đi làm cho công ty của tôi!
- Vậy thì tốt quá, tôi thì làm ở đâu cũng được, vậy khi nào tôi bắt đầu đi làm được vậy?
Nhạc Trúc Hạ phấn khích không thôi, ánh mắt lấp lánh xinh đẹp động lòng người, Tần Việt hơi ngẩn người khi nhìn thấy dáng vẻ đó, hắn không ngờ một người đàn bà có thể đẹp đến vậy. Lòng hắn đang cồn cào một xúc cảm khó tả.
Thu lại ánh mắt, hắn vẫn trưng ra bộ mặt thờ ơ, hờ hững đáp trả cô.
- Tùy em!
- Vậy mai luôn có được không?
Cô phấn khích muốn được đi làm lắm rồi, hơn tháng nay cô ngày ngày đều ở nhà sắp phát chán, huống hồ bây giờ có cơ hội đi làm công việc mình yêu thích, không bị Nhạc Gia Lâm cấm cản nữa, chỉ cần nghĩ thôi Nhạc Trúc Hạ cũng thấy vui sướng, lâng lâng như lên chín tầng mây.
- Ừ!
[.......]
- Người đó là ai vậy, cô ấy xinh đẹp thật, cũng không biết là đang làm việc ở bộ phận nào nhỉ?
- Ừ, đẹp thật, nhìn bề ngoài yếu đuối mong manh như vậy tôi liền muốn che chở cho cô ấy!
Nhạc Trúc Hạ vừa bước vào đã thu hút hết mọi ánh mắt của mọi người, xung quanh không ngừng phát ra tiếng xì xào to nhỏ và chỉ trỏ vào người cô.
Hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, Tần Việt hắn đã đi trước cô, cho nên bây giờ cô mới lửng thửng đi làm một mình, mà vậy cũng tốt, day vào tên đó cũng chẳng có ích lợi gì.
Vừa định bước chân vào thang máy cô đã nghe tiếng xì xầm ban nãy bỗng im bặt. Tò mò, Nhạc Trúc Hạ quay lại nhìn thì thấy Tần Việt đã đứng sừng sững ở đấy.
Hắn xoay người, đôi mắt hổ phách nhìn đăm đăm vào đám nhân viên đó, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm, thậm chí giết chóc tàn nhẫn mà không cần thấy máu.
Nhạc Trúc Hạ có thể cảm nhận rõ ràng được hơi thở lạnh băng đầy nguy hiểm…
Tần Việt cả người tràn ngập khí lạnh, hắn gằng giọng quát:
- Tôi trả tiền thuê các người để làm cây cảnh à?
Cả đám nhân viên mặt tái mét vội vàng cúi đầu xin lỗi đi về vị trí chính mình ngồi làm việc mà không dám ho he lấy một lời.
Nhạc Trúc Hạ thấy Tần Việt xoay người rời đi thì cô cũng ngoan ngoãn đi phía sau lưng hắn.
Đến tầng cao nhất của tòa nhà, nơi đây được thiết kế và bày trí khác hắn với các tầng còn lại. Thiết kế vô cùng xa hoa và rộng rãi, mùi thơm từ hoa thoang thoảng tỏa ra khắp ngóc ngách trong căn phòng, theo hơi thở của Nhạc Trúc Hạ xâm nhập vào trong huyết quản. Nơi đây chỉ có phòng làm việc của hắn và một phòng họp với các cổ đông lớn mà thôi.
Nhạc Trúc Hạ vừa theo hắn bước vào phòng, vừa tới cửa đã bị hắn đẩy một cái mạnh vào người khiến cô ngả chỏng vó, Nhạc Trúc Hạ hoảng hốt nhìn hắn, cô cố gắng đứng dậy nhưng vì dưới sàn gạch đá trơn, chính cô chuẩn bị ngồi dậy lại không kịp phòng bị liền theo đà mà ngã xuống sàn mạnh một lần nữa.
Cô nhíu chặt mày lại đau đớn vô cùng, đôi mắt lấp lánh lệ như có một màn sương mù bao phủ, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán. Tần Việt từ trên cao nhìn xuống, hắn không giúp cô đứng dậy, mà ngược lại, khóe môi hắn khẽ câu lên một điệu cười khinh thường, giọng nói châm chọc của hắn cất lên:
- Thật không nghĩ đến em đi đến đâu là lại câu dẫn đàn ông đến đấy!
Vừa nói hắn vừa tiến lại gần chỗ cô, hắn ngồi xuống ngang tầm mắt, bàn tay to lớn khẽ nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên.
- Hay thật, tôi cho em đi làm chỉ để em đi quyến rũ đàn ông thôi à?
Hai mắt Tần Việt đỏ ngầu lửa giận nhìn Nhạc Trúc Hạ, Nhạc Trúc Hạ cảm thấy nguy hiểm, cô khó khăn dịch người lùi về sau, phía sau lưng cô là bức tường, dù có lùi ra sau cũng vô dụng.
- Không.....không có, tôi không có làm gì hết mà.....
Nhạc Trúc Hạ mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn, đáy mắt không khỏi hiện lên tia sợ hãi. Cô lắp bắp nói vài tiếng ngắt quãng. Hô hấp có chút khó khăn, Nhạc Trúc Hạ cảm nhận được mùi nguy hiểm nồng đậm đang bao phủ cả căn phòng.
Thấy vẻ mặt sợ hãi của cô, khóe môi Tần Việt nhẹ vẽ một đường cong, làn môi của kẻ bạc tình khẽ nhếch, cười mà lạnh cực điểm, năm ngón tay hắn vuốt ve suối tóc của Nhạc Trúc Hạ.
Hắn luồn tay vào giữa những lọn tóc, tới khi một bàn tay chạm tới gáy cô, kéo khuôn mặt cô sát vào hắn, hai khuôn mặt rất gần, hai cái mũi đụng phải nhau, làn da hắn tinh mịn vô cùng, ngũ quan đẹp đẽ như được dày công tạo hình, tất cả hợp lại tạo nên một vẻ đẹp mị hoặc chúng sinh. Nhạc Trúc Hạ chỉ kịp nhìn thấy môi hắn mấp máy phun ra hai chữ.
- Lẳng lơ!
Vừa dứt lời, hắn nắm tóc cô giật mạnh một cái khiến cô ngã về phía sau.
"Chát"
Một cái tát như trời giáng rơi thẳng vào má trái của cô....1
Nhạc Trúc Hạ đau điếng, cơ thể nhỏ nhắn không ngừng run rẩy sợ hãi, những giọt nước mắt không tự chủ được đã lăn dài trên gương mặt xinh đẹp của cô. Môi cô mấp máy không nói được thành tiếng, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập kinh hãi xen lẫn uất hận....
Lòng người quả thật khó đoán, hôm qua hắn còn đối xử tốt với cô, hắn cho phép cô đi làm, khiến cô không khỏi cảm động, ấy mà và hôm nay hắn lại tàn nhẫn đánh cô như vậy. Cô đã làm sai điều gì cơ chứ, người khác khen cô xinh đẹp cũng là lỗi của cô ư?
Như là một con thú hoang, Tần Việt dùng tay bóp mạnh cằm của Nhạc Trúc Hạ, nói:
- Em biết không, tôi ghét nhất là loại phụ nữ lẳng lơ như em đấy, thấy đàn ông thì liền không màng liêm sĩ mà sà vào lòng.....
Ngừng một chút, Tần Việt khẽ nhếch môi, ánh mắt thâm thúy sắc bén mà nhìn vào Nhạc trúc Hạ, gương mặt hắn như bao phủ một màn sương lạnh, hắn lạnh lùng cất giọng.
- Nếu đã vậy thì.....chi bằng bây giờ em quyến rũ tôi đi!
Nhạc Trúc Hạ run rẩy, nhìn hắn mà cầu xin.
- Đừng mà.....đây....đây là công ty....có gì thì về nhà rồi làm......xin anh.....
Nhạc Trúc Hạ nhìn Tần Việt chân thành cầu xin, cô không muốn ai cũng sẽ nhìn thấy cảnh nhục nhã này khi phòng còn chưa khóa. Ngộ nhỡ có ai vào thì cô biết giấu mặt mũi ở đâu.....
Tần Việt càng nghe càng tức giận, nắm mạnh cổ tay cô, hai mắt hắn hằn lên sự tức giận đến tột điểm, trừng to nhìn sâu trong con ngươi cô như thể muốn nuốt cô vào bụng, âm thanh trầm thấp nghiến răng nghiến lợi nói.
- Sợ? Hừm, hạng đàn bà rẻ tiền như em mà cũng biết sợ bị đàn ông nhìn thấy sao?
Dừng một chút, hắn hung hăng cắn lấy môi cô đến bật máu nói tiếp.
- Được lắm! Tôi sẽ cho em biết cái cảm giác bị người ta nhìn thấy hết là như thế nào để vĩnh viễn cả cuộc đời này. Em tuyệt đối sẽ không bao giờ quên cái ngày này, cái ngày mà em đi câu dẫn đàn ông bị chồng mình bắt gặp!
Dứt câu, Tần Việt hung hăng hôn ngấu nghiến đôi môi cô mặc cho Nhạc Trúc Hạ cực liệt phản đối.
- Không ưm... kh...
"Chát"
Một bạt tay vung thẳng lên má của Tần Việt khiến hắn ngẩn người mà ngừng ngay động tác. Thật không ngờ, hắn sống đã từng ấy năm mà đây là lần đầu tiên bị một người đàn bà tát vào mặt như vậy.
- Tần Việt, tôi nợ anh cái gì mà anh lại đối xử với tôi như vậy? Nếu từ đầu anh không có ý định cho tôi đi làm đàng hoàng thì anh đừng có hứa, mục đích của anh chỉ là muốn giở trò với tôi thôi đúng không, anh cho tôi hi vọng, rồi để tôi tuyệt vọng, anh thấy như thế vui vẻ lắm phải không?
Tần Việt, đàn bà đối với hắn chỉ như quần áo, là công cụ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý bình thường của đàn ông mà thôi. Trong mắt hắn, đàn bà chẳng qua chỉ là thứ để đàn ông hưởng lạc, tất cả những gì bọn họ muốn đều có thể dùng tiền tài để thỏa mãn.
Vậy mà Nhạc Trúc Hạ này, cô ta dám ngang nhiên đánh hắn rồi còn quát lớn tiếng vào mặt hắn như vậy, lòng Tần Việt không khỏi cảm thấy vô cùng giận dữ. Đây chính là nỗi ô nhục trong cuộc đời của hắn. Đường đường là một lão đại hắc bang mà lại bị một người đàn bà đánh dễ dàng như vậy. Hắn thực không thể chấp nhận được.
Ánh mắt ngạc nhiên của hắn rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, thậm chí, có phần lạnh lùng, sắc bén hơn rất nhiều. Bàn tay to lớn của hắn đè chặt bả vai của Nhạc Trúc Hạ khiến cô vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy đau đớn đến tột cùng.
Cô giãy dụa, muốn thoát khỏi vòng tay hắn, do dùng khá nhiều sức mà vết thương trên người hôm kia vẫn chưa lành hẳn nay đã bị rách ra, khiến máu chảy ra thấm vào chiếc áo sơ mi trắng của cô một mảng đỏ tươi, mùi máu tanh lan tỏa khắp căn phòng rộng lớn.