Phó Văn Thâm cũng không biết nghĩ như thế nào, chuyện đã ầm lên như vậy, còn cưới người về, cung phụng như tổ tông mà hầu hạ, cũng không biết Chung Lê rốt cục là dùng PUA gì có thể khiến anh cam tâm tình nguyện làm như vậy?
Hứa Dịch Châu nhìn không vừa mắt, cũng không ngăn được mà nói nhiều thêm vài lời.
Anh ta nói: "Cậu cho xem, cậu mang cô ta đến đây làm cái gì, cô ta là kiểu phụ nữ điêu ngoa lại tùy hứng, mỗi ngày nhất định quấy rầy làm phiền cậu? Cậu có thể chịu được sao."
"Cái gì không chịu được?”
Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ phía sau, Hứa Dịch Châu vừa quay đầu lại, liền thấy Chung Lê không biết từ lúc nào không tiếng động lặng lẽ đứng sau lưng anh ta.
Gô vòng tay trước ngực, dựa vào tường nhìn anh ta chăm chằm, hừ lạnh: “Tôi là một người phụ nữ hiền lương thục đức, vừa xinh đẹp lại vừa thông minh, làm sao đến miệng anh lại là điêu ngoa tùy hứng rồi. Tôi chỗ nào điêu ngoa? Chỗ nào tùy hứng?"
Hứa Dịch Châu nói xấu sau lưng người ta, đuối lý hừ một tiếng: "Cô có biết bốn chữ hiền lương thục đức viết như thế nào không?”
“Tôi biết.” Chung Lê nói: “Anh mới giống như không biết viết mấy chữ lễ phép như thế nào, anh mới tốt nghiệp tiểu học sao?” "Tôi tốt nghiệp đại học Q, có chuyện gì sao?"
"Thật tốt nha." Chung Lê chân thành thổi phồng: "Trường đại học này lại có một chuyên ngành chuyên tuyển người thích xen vào chuyện của người khác, nói xấu sau lưng người khác? Từ bao giờ Đại học Q lại có chuyên ngành này? Tiêu chuẩn
tuyển sinh nhất định phải rất cao mới tuyển được."
Hứa Dịch Châu dựa vào bàn cười lạnh: "So với người hệ thiên văn vẫn là kém một chút, mặt trời đều như muốn quay xung quanh Chung Lê cô vậy"
Có văn hóa cũng là không giống nhau, ghét người ta cũng nói đến mức người ta cảm thấy rán hết mặt.
Khóe miệng Chung Lê hạ xuống, đôi mắt ủy khuất, đau khổ gọi Phó Văn Thâm: "Chồng ơi, anh ta hung dữ với em."
Biểu cảm khuôn mặt Hứa Dịch Châu như ăn phải ruồi vậy: "..."
Chính tai nghe được Chung Lê gọi Phó Văn Thâm là chồng một cách tự nhiên như vậy thật là một cảm giác khó tả.
Gòn bày ra kiểu của một người vợ nhỏ cãi vã thua Tìm chồng làm chỗ dựa, điều này đối với bất kỳ ai chỉ là chuyện bình thường, nhưng áp dụng với Phó Văn Thâm,
Hứa Dịch Châu lập tức nổi lên một tầng da gà.
May mắn thay, người anh em tốt của anh ta không phải là loại người sẽ bị phụ nữ mê hoặc.
Phó Văn Thâm nhìn sâu vào đôi mắt của Chung Lê và vẻ mặt không thay đổi nói: "Em có thể hung dữ lại."
Chung Lê dậm chân, đầu tiên là nhìn Hứa Dịch Châu, sau đó lấy tay che miệng, ghé vào tai Phó Văn Thâm, nhỏ giọng thì thầm mà Hứa Dịch Châu có thể nghe thấy: "Tại sao anh ta lại châm ngòi ly gián quan hệ của chúng †a? Là anh ta thầm yêu tôi, hay là thầm yêu anh?”
Hứa Dịch Châu dường như nuốt phải một con ruồi lớn.
“Tôi có tình ý với mình tôi, có được không?” Anh ta cầm lấy ly rượu rồi đứng lên đi sang chỗ khác. Truyện Ngôn Tình
Ngay khi anh ta vừa đi, Chung Lê liền buông cánh tay của Phó Văn Thâm ra.
'Tên cặn bã này căn bản không giúp được gì cho cô, quả nhiên phụ nữ chỉ có thể dựa vào chính mình, không thể dựa vào đàn ông.
Rượu ngâm khối băng hình cầu trong cốc thủy tỉnh trên bàn trông rất đẹp mắt, cô cầm ly lên nhấp một ngụm.
Vừa uống vào đã cảm nhận được vị ngọt ngào thoải mái, hương thơm nồng đậm, một chút hương vani, sau đó là vị đắng của cam quýt.
Chung Lê khá thích hương vị này, vì vậy cô chậm rãi nhấp thêm vài ngụm, oán trách nói với Phó Văn Thâm: "Anh chỉ đối xử tốt với anh em của mình, không chú ý đến tôi gì cả."
Phó Văn Thâm không nghe thấy nhiều cảm xúc trong giọng nói của cô, nhìn cô và nói: "Tôi nên đối xử với em như thế nào?"