Mạnh Nghênh chỉ hận bản thân từ nhỏ đã ăn nói vụng về, lăn lộn cùng Chung Lê nhiều năm như vậy, ấy thế mà chẳng học được một xíu công lực nào từ cô.
Tốn công phí sức nói nửa ngày trời, cuối cùng bị xem như bệnh tâm thần, đuổi khỏi phòng làm việc.
Điền Ly lãnh người về, trên đường “áp tải' cô ấy về phòng bệnh, dở khóc dở cười khuyên nhủ: “Đoạt xá gì chứ, có phải cô đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi không? Hiện tại cô ấy bị mất trí nhớ, không nhớ ra được một số chuyện là hiện tượng rất đỗi bình thường, cô phải có nhãn nại, đừng hoảng loạn thái quá lên thế.”
Không không không, vấn đề của cậu ấy không phải là không nhớ ra được 'một số chuyện, mà là cậu ấy nhớ "hơi lố' á.
Mạnh Nghênh hé miệng, bức bối phun ra một chữ: “......Được.”
“Thành ra như vậy bản thân cô ấy khẳng định cũng rất khó chịu, áp lực rất lớn, điều tốt nhất mà người nhà nên làm lúc này là thấu hiểu cô ấy, cổ vũ cô ấy và đừng tạo thêm áp lực cho cô ấy”
Điền Ly nói xong lại an ủi: “Cô cũng đừng căng thẳng quá, người tỉnh lại là chuyện tốt. Dù sao não bộ cũng không giống mấy bộ phận khác, người bị đụng vào đầu dẫn đến mất trí nhớ cũng không ít, thông thường đều mang tính tạm thời cả, có thể hồi phục được.”
Mạnh Nghênh gật gật đầu, nghĩ thầm có thể tối qua mình được Chung Lê báo mộng, khiến tinh thân căng thẳng có hơi quá rồi.
Y tá nói cũng có lý, thiết bị điện tử rớt một chút còn hỏng được mà, huống chỉ là người?
Đại não con người phức tạp, lại đụng một phát như thế, xảy ra chút trục trặc nhỏ cũng có thể hiểu được.
Mạnh Nghênh ngẫm nghĩ lại một hồi, bây giờ chính là lúc Chung Lê cần cô ấy nhất.
Đã đến lúc nâng cao tỉnh thần trách nhiệm của một người bạn thân rồi, cô ấy phải làm hậu thuẫn và chỗ dựa vững chắc nhất của Chung Lê, giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn này!
Di động trong túi rung lên liên hồi, Mạnh Nghênh lấy ra hồi âm tin nhắn.
Cô ấy thường bông đùa rằng Chung Lê nhất định là khách VỊP của văn phòng đầu thai, nên đời này mới được đầu thai tốt như thế.
Chung Lê là loại người trời sinh có mệnh công chúa, vừa sinh ra đã ở vạch đích, được cưng chiều từ nhỏ, được trên dưới nhà họ Chung xem như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay.
Lúc nhỏ lớn lên trắng nõn đáng yêu, sau 12 tuổi dần dần lột xác trở thành một mỹ nhân thực thụ.
Gương mặt của Chung Lê thật sự rất đẹp, da dẻ cũng trắng tự nhiên.
Mạnh Nghênh đã từng thấy qua người đẹp nhân tạo trải qua hơn mười lần phẫu thuật thẩm mỹ, đắp nặn gương mặt thành dáng vẻ hoàn hảo nhất; cũng từng thấy qua những cao thủ bảo dưỡng, họ khéo léo dưỡng da từ nhỏ, bí kíp để có một làn da trắng đẹp của họ có thể quấn quanh ba vòng trái đất.
Các danh viện trên con đường theo đuổi cái đẹp vĩnh viễn không có điểm dừng, không ngừng chỉ ra số tiền lớn chỉ để bản thân trở nên hoàn hảo nhất, nhưng chỉ cần Chung Lê đứng đó, gen trời ban bao giờ cũng không phí chút sức lực mà tiêu diệt tất cả, khiến người người ngưỡng mộ không thôi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cũng không biết là ai khởi xướng, dần dần truyền ra danh hiệu người đẹp vân nghi dùng để gọi Chung Lê.
Chung đại tiểu thư vô cùng hài lòng với danh xưng này, cảm thấy bản thân hoàn toàn xứng đáng.
Không phải vì là bạn thân mà Mạnh Nghênh thiên vị Chung Lê, cô ấy đã lớn như vậy, quả thực chưa từng thấy qua người phụ nữ nào đẹp hơn Chung Lê.
Nếu nhất định phải nói một người thì đại khái chỉ có mẹ Chung Lê lúc trẻ mà thôi.