Chung Lê ăn tôm luộc được dì Ngô bóc vỏ sẵn, giọng điệu như tán gẫu với bạn bè hỏi anh ta: “Tối qua các anh đi đâu?”
Trên lý thuyết, chỉ cần không có sự cho phép của Phó Văn Thâm thì Lộ Hàng sẽ không tiết lộ hành tung của anh cho bất kỳ người nào.
Cho dù là khoảng thời gian Phó Văn Thâm vừa mới tiến vào Quân Độ, bà chủ gần như mỗi ngày đều gọi điện thoại cho anh ta, lấy thân phận là một người mẹ hỏi thăm công việc, chuyện lớn chuyện bé trong sinh hoạt hằng ngày của con trai, Lộ Hàng cũng chưa bao giờ tự tiện tiết lộ nửa chữ.
Anh ta quay đầu nhìn về phía Phó Văn Thâm trưng cầu ý kiến, người sau không phản ứng, lật tài liệu trong †ay sang trang khác.
Là ý tứ ngầm chấp thuận.
Lộ Hàng cũng không dám giấu giếm, thành thật trả ối qua Phó tổng dự một bữa tiệc tại Hải Tôn Hội.”
Thật đúng là dự tiệc.
Đợi đã, Phó Văn Thâm vậy mà lại dám quang minh chính đại đưa theo tiểu yêu tinh đi dự tiệc? Có còn đặt người vợ hợp pháp là cô đây vào mắt nữa không thế?
~Đáp án hiển nhiên là không.
Chung Lê hung tơn dùng nĩa đâm xuyên một con tôm luộc.
Hải Tôn Hội cô có ấn tượng, ở gần vịnh Thiên Phụ, đi bộ cũng chỉ mất hơn mười mấy phút, thảo nào Phó Văn Thâm có thể quay về sớm như thế.
“Thì ra là vậy." Chung Lê không hề để lộ cơn thịnh nộ của mình ra ngoài, giọng nói vẫn ôn nhu như nước, tùy ý hỏi: “Tối qua lúc anh ấy trở về không mặc áo khoác, hình như bất cẩn để quên ở đó rồi nhỉ.”
Lộ Hàng đáp: “Áo khoác của Chung tổng bị bẩn, ném ở đó rồi."
“Sao lại bất cẩn thế chứ.” Giọng điệu Chung Lê vừa tiếc nuối vừa thất lạc, “Cái áo khoác đó là quà tôi tặng anh ấy, rất có ý nghĩa kỷ niệm đó.”
Lộ Hàng:?
Nếu nhớ không nhầm thì cái áo khoác âu phục bị bẩn ngày hôm qua là một trong những mẫu mới của thương hiệu Phó Văn Thâm thường dùng gửi đến hàng tháng mà, đã vậy còn do chính tay Lộ Hàng ký nhận.
Anh ta trầm mặc nhìn về phía ghế sau, liền nhìn thấy một tia cười nhẹ chợt lóe qua trên gương mặt Phó Văn Thâm.
Vòng vèo đúng chỗ, Chung Lê cực kỳ tự nhiên hỏi ra mục đích thật sự của mình: “Phòng nào thế, tôi đến tìm cho.”
Phó Văn Thâm từ đầu chí cuối không hề có ý ngăn cản, sau khi Lộ Hàng báo tên phòng bao cho Chung Lê xong, trong loa liền truyền đến thanh âm nhu tình mật ý: “Đừng nói cho chồng tôi biết tôi đã gọi điện thoại cho. anh nha, bị anh ấy phát hiện chúng ta thường xuyên lén lút liên lạc thế này thì không hay lắm đâu.”
Lộ Hàng:???
Anh ta hé miệng, còn chưa kịp phát ra bất cứ tiếng nào thì đầu dây bên kia đã lưu loát cúp máy.
Điện thoại trong tay Lộ Hàng đột nhiên biến thành một củ khoai nóng bỏng tay, bắt gặp ánh mắt nhẹ nhàng liếc tới của Phó Văn Thâm, anh ta liền có một loại kích động muốn nhảy khỏi xe ngay lập tức.
Hiện tại trên lưng anh ta đã không phải là mũi nhọn nữa rồi, mà là một mũi tên lạnh lẽo.
Tài xế bên cạnh không dám thở mạnh, vừa lái xe vừa lén lút liếc nhìn anh ta.
Trong mắt viết đầy hai chữ: Khá lắm.
Chung Lê nghỉ trưa xong, dì Ngô bồi cô xuống lầu tản bộ, đang định quen cửa quen nẻo đẩy cô đến vườn phong cảnh thì Chung Lê lại vươn ngón tay chỉ về phía †ây: “Đi bên này đi.”
Sau 15 phút, hai người bước đến trước cổng lớn hội sở lộng lẫy to lớn Hải Tôn Hội.
Dì Ngô mơ hồ không hiểu hỏi: “Chúng ta tới đây làm gì?”
Chung Lê nhàn nhã đáp: “Tìm vịt.”