“Một bữa tiệc.
Ngón tay Phó Văn Thâm đè trán Chung Lê, đẩy đầu cô ra khỏi người mình một chút.
“Ồ.” Chung Lê nhìn chăm chằm anh, “Tiệc gì?” “Tiệc với Hiệp hội đồng hồ.” Phó Văn Thâm hỏi lại cô
với bộ dạng bình tĩnh, một chút chột dạ cũng không thấy, “Cô rất hứng thú?”
Chung Lê cũng hỏi lại: “Dĩ nhiên tôi hứng thú rồi. Có người nhảy vào ngực chồng tôi, tôi không nên hứng thú sao?”
“Mũi rất nhạy.” Phó Văn Thâm nói.
Không chỉ mũi, mỗi một người phụ nữ đã kết hôn đều là một thám tử tiềm ẩn.
Thực ra dính mùi nước hoa phụ nữ cũng không tính là hiếm lạ, dù sao thì Phó Văn Thâm cũng có nuôi một bông hoa dại nhỏ bên ngoài, bông hoa dại nhỏ muốn chơi chút tình thú, nên làm cho mình thơm thật thơm, Phó Văn Thâm ngửi thấy không phải thú tính càng quá độ.
Xem ra cũng không phải thân thiết gì, phải dùng tới nước hoa pheromone.
Chắc chắn Phó Văn Thâm không ngờ rằng cô có khứu giác nhạy như vậy, nếu không có thể sẽ thay quần áo rồi mới trở về.
Ừm, cũng không chắc, tên tra nam này còn để ý việc trật đường ray bị cô phát hiện sao.
Thám tử Chung đang phân tích hành vi phạm tội trật đường ray của tên tra nam Phó bằng lý lẽ và bằng chứng trong đầu, thì Phó Văn Thâm bế ngang cô lên, bước ra khỏi phòng tập thể hình.
Đầu Chung Lê vừa tựa vào ngực anh, thì nhớ tới trước khi anh về có thể đã nồng nhiệt với người phụ nữ khác, liền buông lỏng tay phải đang khoác lên vai anh, đột nhiên nói: “Thả tôi xuống.”
“Trên người anh có mùi nước hoa của phụ nữ khác, tôi ngửi mà mắc ói.”
Phó Văn Thâm liếc nhìn cô.
Chung Lê quay đầu đi, cách người anh tám thước, thậm chí còn bóp mũi: “Lần sau vụng trộm xong thì thay quần áo sạch sẽ rồi hãy trở về.”
Phó Văn Thâm buông tay mà không hề báo trước. Cách bàn ăn còn vài bước, anh buông tay quá đột ngột, nên khiến Chung Lê rơi xuống vô cùng nhanh, cô vội vàng nắm lấy cánh tay anh, vịn lấy mới đứng vững được.
Chung Lê có lý khi nghỉ ngờ rằng mình là bị anh ném xuống.
Cẩu nam nhân lòng dạ độc ác này.
Phó Văn Thâm nhìn cô bằng đôi mắt u ám đen như mực, lạnh lùng nói: “Bây giờ mới tám giờ.”
Chính là, bây giờ mới tám giờ, có người chủ động nhảy vào lòng, mà anh lại về sớm như vậy.
Chung Lê nhướng mí mắt: “Anh là muốn nói, năng lực quản lý thời gian của anh rất xuất sắc, vui vẻ hưởng thụ ở bên ngoài xong, còn có thể về nhà lúc tám giờ?”
Có lẽ là bị vạch trân nên thẹn quá hóa giận, ánh mắt Phó Văn Thâm có chút suy tính, yên lặng nhìn cô mấy giây, sau đó xoay người rời đi.
Anh đi vẫn rất đột ngột, Chung Lê mất đi điểm tựa, vội vàng lò cò vài bước, vịn vào tường.
Tên tra nam xấu xa này, bản thân làm chuyện trái với lòng, còn ngang ngược như vậy.
Có điều tám giờ hình như quả thực có chút sớm.
Bé cưng người tình sâu đậm của anh ngay cả nước hoa pheromone cũng dùng tới, cố gắng như vậy, không phải anh nên hưởng thụ diễm phúc cho thật tốt sao, sao lại về sớm như vậy?
Chung Lê đầy một bụng nghỉ ngờ.
Chẳng lẽ..... là anh quá nhanh rồi? Anh chàng đẹp trai khôi ngô tuấn tú nhiều tiền như vậy, kết quả lại là một tay súng nhanh, cũng quá thông cảm cho người khác rồi.
Chung Lê suy tư, thử nhớ lại, thì phát hiện ra một bi kịch: Sau hai năm kết hôn, cô ngay cả chồng mình có phải tay súng nhanh hay không cũng không biết.
Xem ra vẫn là cô đáng được thông cảm hơn.
Chung Lê về tới phòng thì vọt đi tắm, lúc thay xong váy bước ra, thì dì Ngô đã hâm xong những món ăn nguội.
Phó Văn Thâm đã ngồi trước bàn ăn, trầm tĩnh lạnh lùng, thấy cô tới cũng chỉ nhàn nhạt đảo mắt liếc một cái, ngoài ra thì không còn phản ứng nào.
Bởi vì dì Ngô đang bận, nên tóc Chung Lê không được sấy, mái tóc ướt rối tung cực kỳ đen xõa trên vai, tỏa ra mùi thơm ẩm ướt.