Hai người tươi cười không biết đã kể truyện cười gì đó với Chung Lê, chọc cô cũng cười theo.
Ngược lại rất biết hưởng thụ.
Chung Lê nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại, thì nhìn thấy Phó Văn Thâm đang đi vào.
Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, khí chất vốn lạnh lùng xa cách càng tỏ ra lạnh nhạt hơn.
Anh đi vào phòng khách, ánh mắt lạnh lùng quét qua người hai người đàn ông, nhiệt độ bên trong phòng dường như lập tức giảm xuống hai độ.
Chung Lê cười cong mắt gọi anh: “Chồng ơi, anh về rồi.”
Giọng nói đáp lại cô của Phó Văn Thâm sau đó, có vẻ như càng lạnh hơn, không có chút tình cảm nào: “Cô rất nóng?”
“Không nóng.” Chung Lê đáp như lẽ đương nhiên, “Không phải trong TV cũng diễn như vậy.”
Mấy ông già ra ngoài tìm vui hưởng lạc trong mấy bộ phim truyền hình kia, không phải chính là trái ôm phải ấp, một người đẹp đút nho, một người đẹp ở bên cạnh quạt.
“Ra ngoài.”
Phó Văn Thâm rõ ràng không có hứng thú thảo luận phim truyền hình với cô, giọng nói nghe ra cực kỳ lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn.
Hai anh chàng đẹp trai bên cạnh Chung Lê liền cảm thấy da đầu căng lên, có chút căng thẳng.
“Nhiệt lượng của chồng tôi hình như có chút lớn.” Chung Lê điềm nhiên như không có gì xảy ra sai khiến họ, “Mau quạt hai cái cho anh ấy.”
Người cầm quạt chần chừ do dự một chút, đoán chừng là do quá căng thẳng, nên không suy nghĩ cẩn thận liền nghe theo mệnh lệnh của Chung Lê đi về trước hai bước, quả thực cầm quạt muốn quạt cho Phó Văn Thâm.
Phó Văn Thâm thờ ơ nâng mí mắt lên.
Anh chàng đẹp trai liền theo bản năng rùng mình một cái, thu tay cầm quạt về.
Họ làm trong ngành dịch vụ, đoán ý qua lời nói và sắc mặt là năng lực cơ bản, không cần mấy câu liền có thể nhìn ra được trong nhà rốt cuộc là ai có tiếng nói.
Hai người lập tức đặt bát và quạt xuống, nói qua loa câu “Cô Chung, tạm biệt” với Chung Lê, liền dùng tốc độ nhanh nhất vòng qua sofa rời khỏi, bước nhanh ra khỏi cửa mà không hề quay đầu lại.
Những lời dì Ngô nói buổi chiều, khiến Chung Lê rất không VUI.
Một người phụ nữ đáng thương yếu đuối dễ bắt nạt như cô, sau khi kết hôn không chỉ bị mẹ chồng giày vò đủ kiểu, bị ngươi ngoài chế giễu châm chọc, bị người chồng tra nam phản bội tính toán, giờ còn bị bảo mẫu nhà tra nam tới chỉ trích cô tùy hứng, cũng quá thảm rồi.
Nhưng Chung Lê có một điểm tốt, oan có đầu nợ có chủ, cô chưa từng gây khó dễ dì Ngô.
Người đều là nhìn người đặt cỗ, cô không được chồng cưng chiều, không được mẹ chồng thích, bảo mẫu khinh thường cô, cũng có thể hiểu.
Kìm nén sự khó chịu cả buổi chiều, lúc này nhìn thấy khuôn mặt còn lạnh hơn bình thường kia của Phó Văn Thâm, thì lập tức vui vẻ thoải mái hơn.
Chung Lê thậm chí còn cố tình vẫy tay nói bye bye với hai anh chàng đẹp trai quá nhát gan, bị Phó Văn Thâm nhìn một cái liền sợ tới mức vội vàng bỏ chạy kia.
Người đi rồi, Phó Văn Thâm vẫn đứng đó, cụp mắt liếc cô với khuôn mặt không biểu cảm.
Chung Lê đã chuẩn bị xong tâm lý anh sẽ nổi giận, ít nhất là sẽ nói chút gì đó.
Nhưng Phó Văn Thâm chỉ nhìn chăm chằm cô một lúc, không nói lời nào, sau đó xoay người rời đi.
Lần trước khen trợ lý hai câu, có thể kích thích anh tới bệnh viện thăm cô, sao hôm nay cô gọi hai anh chàng đẹp trai tới, mà người này lại không có chút phản ứng nào.
Chung Lê suy nghĩ, cảm thấy anh không ngại mình đội mữ xanh cho anh, lý giải duy nhất chính là:
Anh vừa đi gặp người tình bé nhỏ. Ha!
Đàn ông.
Chung Lê khoanh tay, quay đầu nhìn.
Phó Văn Thâm đứng cách đó không xa, dì Ngô đang nói chuyện trước mặt anh.
Chung Lê không nghe được nội dung cuộc nói chuyện của họ, nhưng hai người đã nói được một lúc, trong lúc nói chuyện dì Ngô còn nhìn cô vài lần, vừa đoán liền biết, đang tố cáo tội trạng của cô.