Mọi người đều nghĩ rằng Phó tổng là người có những quy tắc nghiêm ngặt, không khoan nhượng, rất đáng sợ, nhưng trợ lý tổng giám đốc Lộ Hàng lại làm được như cá gặp nước. Anh †a luôn cho răng những quy tắc kia chỉ là bí quyết để làm việc. cho Phó Văn Thâm, chỉ cần trong quy tắc thì sẽ không có sai sót.
Nhưng thành thật mà nói, vị bà chủ này của họ trông giống như kẻ thù của các quy tắc.
Có một thang máy đặc biệt dành cho tầng trên cùng, Phó Văn Thâm đứng giữa thang máy cũng với một người trong vòng tay.
'Tổn thương dây thần kinh ở tay phải của Chung Lê vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nên không thể dùng sức, tựa vào vai còn lại của Phó Văn Thâm có lẽ không thoải mái nên thỉnh thoảng hơi cử động.
Khi thang máy đến, Lộ Hàng tiến lên hai bước mở cửa.
Phó Văn Thâm bế Chung Lê trong vòng tay bước vào, cô nhìn xung quanh, cảm thấy rất lạ.
Phong cách trang trí tối giản, màu sắc trang nhã mà mắt có thể nhìn thấy, mùi vị cuộc sống của con người gần như vô hình.
"Đặt tôi xuống."
Cô chỉ đạo Phó Văn Thâm đặt cô lên xe lăn, giống như một nữ hoàng đang kiểm tra lãnh thổ của mình, bắt đầu tham quan và kiểm tra.
Phó Văn Thâm chỉ liếc nhìn một cách nhẹ nhàng và không ngăn cản cô.
Anh đi nửa buổi chiều, công ty liên tục nhận điện thoại, đủ loại việc cần anh giải quyết.
Căn hộ áp mái này có rất nhiều không gian, phong cách của nó giống hệt như Phó Văn Thâm, lạnh lùng và vô cảm.
Nếu không phải có dấu vết sử dụng có thể nhìn thấy trong phòng dụng cụ thể dục và phòng làm việc, Chung Lê thậm chí còn tự hỏi mình có phải là anh tạm thời chọn một căn từ nhiều tài sản để lừa dối cô hay không.
Chung Lê quay sang phòng ngủ chính, khung giường bằng gỗ óc chó màu đen, ga trải giường màu xám đậm, một dãy vest nam, áo sơ mi và cà vạt, cùng giày da đen trong phòng áo choàng thể hiện đầy đủ sở thích đơn điệu và nhàm chán của Phó Văn Thâm.
Chỉ có một bàn chải đánh răng và một chiếc khăn tắm trong phòng tắm, chai vật dụng duy nhất có thể tìm thấy là kem cạo râu dành cho nam giới.
Chung Lê kiểm tra từ trong ra ngoài, thậm chí còn tiến hành lục soát từng tấm thảm trong các phòng ngủ khác với suy đoán rằng có thể trước đây họ ngủ riêng phòng do bất hòa về tình cảm.
Kết luận là: căn hộ chung cư rộng lớn này có diện tích mấy trăm mét vuông, nhà lớn mà ở trong nhà ba ngày có lẽ kẻ trộm cũng không tìm ra được, không ngờ lại không có thứ gì thuộc: về cô, cũng không tìm thấy dấu vết cô từng sống ở đây.
Chỉ có một lời giải thích hợp lý, đó là—
Đồ tra nam đã vứt hết đồ của cô đi rồi!
Vứt sạch thật đấy, tức chết đi được!
Anh còn chưa ly hôn mà muốn đuổi cô ra ngoài, xóa sạch mọi dấu vết về cô rồi sao?
Nóng lòng nhường chỗ để có thể chào đón con yêu tỉnh nhỏ bé đó vào cửa, ở cùng nhau và không thể tách rời nhau sao?
Tên cặn bã này cũng thật đáng giận.
Lúc Phó Văn Thâm trở lại phòng khách sau khi trả lời điện thoại, Chung Lê đang khoanh tay ngồi trên ghế sô pha, lông mày cau lại ở một góc độ khó chịu, cô đang nhìn thẳng vào anh, giống như một thẩm phán sắp phán xét anh.
"Anh vứt hết đồ của tôi rồi à?"
Những câu hỏi của cô thường rất khó trả lời.
Phó Văn Thâm trầm mặc, theo tiêu chuẩn xét xử của Chung Lê chính là ngầm thừa nhận.
"Anh bất nhân bất nghĩa như vậy, đồ của tôi đều vứt đi rồi. Nếu đã như vậy, anh mua lại hết đồ mới cho tôi, chắc anh cũng không có ý kiến gì chứ hả."
Cô gập chân phải lên trên chân trái và nhấc chân lên, nhưng vì thạch cao, động tác của cô bị trừ đi hai điểm.
"Tôi cần quần áo mới, váy thì tiện lợi hơn, chất liệu không được quá cứng sẽ khiến da khó chịu, cũng không được quá mềm sẽ mất form dáng, chiều dài phải trên ba inch trên đầu gối, hoặc dưới bắp chân, đừng lấy kiểu không dài không ngắn, tỉ lệ rất kỳ; màu sắc không được sáng quá, không được đậm quá, cũng không được hoa mỹ. Tôi không thích những kiểu dáng quá cầu kỳ, không thích áo hoodie và những thứ không có kiểu dáng. Tôi cũng cần đồ ngủ, anh biết đấy da tôi tương đối nhạy cảm, chỉ mặc đồ cotton và lụa nguyên chất, đồng thời cũng nên chuẩn bị trước quần áo mùa đông.”
“Túi... Cô suy nghĩ một chút, "Mua 30 cái túi trước đi, tôi thích xách một cái túi khác nhau mỗi ngày. 10 cái Hermes, 10 cái LV, 10 cái EL, tôi không tin tưởng lắm mắt chọn đồ của anh, tôi đề nghị anh chọn những kiểu cổ điển là an toàn nhất."
"Tôi tạm thời không cần giày, nhưng cần chuẩn bị thêm dép lê. Tôi thích màu sáng, không thích màu tối, đế giày phải mềm, nhưng không quá mềm..."
Phó Văn Thâm bỏ điện thoại vào túi, một tay đỡ trán nhìn
"Chung Lê."
Cái miệng huyên thuyên của Chung Lê cuối cùng cũng ngừng lại, hai người nhìn nhau nửa phút.
“Anh có phải cảm thấy tôi rất phiền phức đúng không?” Cô bày ra vẻ mặt ủy khuất của một người phụ nữ không được yêu thương phải tự mình kiên cường tự lực cánh sinh, chìa tay ra, “Nếu không muốn vì tôi mà tốn nhiều thời gian như vậy, anh có thể đưa cho tôi thẻ, tôi tự đi mua."