Cửa phòng bệnh đóng hồi lâu lại mở ra, lúc Tân Nghiên ra ngoài nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng bên tường ngoài cửa.
Hiển nhiên anh vừa tới đây sau cuộc họp nào đó, âu phục khoác trên tay, cà vạt chỉnh †ề.
Thân hình cao lớn, tư thế đứng yên lặng như cây tùng bách trong rừng sâu, con ngươi đen sáng ngời trầm tĩnh.
Cửa mở ra, tầm mắt anh cũng chuyển tới, vẻ mặt không hề biến hóa, thản nhiên gật đầu với bà ấy.
Tân Nghiên nhíu mày, lại quay đầu nhìn về phía phòng bệnh.
Bà Chung đang ở cạnh giường thấp giọng nói nhỏ yêu thương dỗ dành, Chung Lê dựa vào vai bà Chung, khóc đến hoa lê đái vũ điềm đạm đáng thương.
Nửa đời này hiếm khi nào Tân Nghiên có lúc vô kế khả thi thế này.
Cuối cùng không thể làm gì được, đành phải mắt không thấy tâm không phiền, lòng bàn tay hướng ra trước mặt Phó Văn Thâm: "Cậu vào đây đi."
"Bảo bối bảo bối tớ đến đây! Chủ nhiệm của chúng ta dài dòng quá, nói nhảm tận hai tiếng đồng hồ! Tớ đến muộn..."
Mạnh Nghênh vội vội vàng vàng phóng xuống xe, đoàn người nhà họ Chung đã xuống dưới lầu.
Xe của Phó Văn Thâm và nhà họ Chung đều dừng bên đường, một trước một sau.
Lộ Hàng hai tay khoanh trước người, lắng lặng đứng chờ trước chiếc Bentley.
Vọt tới trước mặt mới nhận ra bầu không khí quái dị, bước. chân Mạnh Nghênh phanh mạnh, chữ cuối cùng cũng cẩn thận nuốt vào.
Cô ấy nhìn Chung Đại Ngọc ngồi trên xe lăn mà hốc mắt đỏ hồng, nhìn Phó Văn Thâm ở một bên, cuối cùng nhìn thấy biểu cảm "đứa con gái này mấy người mang đi lẹ lẹ đi tui hông thèm nữa" của Tân Nghiên.
Mạnh Nghiên kỳ thật rất muốn hỏi kết quả cuối cùng là gì, Chung Lê rốt cuộc là sẽ về nhà cùng ai, nhưng nhìn bầu không khí này, rất có mắt nhìn mà hiểu đừng nhiều lời là tốt nhất.
Cô ấy cẩn thận hỏi: "...Tớ có phải, đến quá trễ?"
Chung Lê: "Không trễ, bảo bối, cậu chỉ cần đợi thêm hai phút nữa là ngửi được mùi khói xe rồi."
Mạnh Nghênh yên lặng đứng sang một bên, chuẩn bị xem xem rốt cuộc cô lên xe nào.
Thím Trần đẩy Chung lê sang bên đường, đang muốn vòng qua đỡ cô lên, Chung Lê đã vươn tay về phía Phó Văn Thâm: "Lại đây ôm em."
Ngữ khí đương nhiên, còn có hai phần trách cứ sao anh không có chút tự giác nào thế.
Phó Văn Thâm dưới ánh mắt chăm chú từ bốn phía đi lên trước, cúi người.
Một tay vòng qua vai Chung Lê, tay kia xuyên qua đầu gối, nhẹ nhàng ôm cô từ trên xe lăn lên.
Cánh tay Chung Lê mười phần tự nhiên ôm cổ anh, Phó Văn Thâm rũ mắt, tựa hồ nhìn cô một cái.
Cô chưa từng dùng nước hoa trong bệnh viện, nhưng trên người lại luôn tỏa ra một loại hương thơm như có như không.
Không thể nói rõ tên và nguồn gốc, nhàn nhạt, mềm mại...như hình với bóng.
Chung Lê nắm chặt cà vạt anh, làm bộ sửa sang lại một chút, một mặt ở góc độ mà trưởng bối không nhìn thấy nửa híp mắt, mỉm cười giả mù với anh.
"Người vợ thân yêu của anh sắp về nhà, có mong đợi không nè?”
Lộ Hàng đã mở cửa xe cho hai người, bàn tay còn tri kỉ đệm lên trên, tránh cho bà chủ kiều quý bị cụng đầu.
Phó Văn Thâm đặt Chung Lê vào ghế ngồi, đứng thẳng dậy.
Ánh mắt sâu thẳm không chút lưu tình rời khỏi khuôn mặt cô, chống một tay lên thành cửa xe, ung dung nói: "Tôi rất mong chờ."
Chung Lê:?
Anh còn có thể vô cảm hơn nữa hả.