Hôm nay đi đi về về, đến bệnh viện chỉ đơn giản là thay quần áo, không cố ý ăn mặc, ngay cả trang điểm cũng không, đồ trang sức chỉ đeo một chiếc vòng phỉ thúy bình thường chẳng bao giờ rời người.
Chiếc vòng này là mẹ chồng tặng ngày bà ấy kết hôn. Trân quý thì trân quý nhưng so với nhà họ Chung mà nói thì chẳng đáng là bao.
Bà ấy không cần. Tất nhiên cũng không muốn được nuôi bằng tiền của Phó Văn Thâm.
Hiển nhiên, nghe người khác thuật lại không thể bằng cảm nhận trực tiếp.
Tần Nghiên nhìn thấy dáng vẻ của con gái mình vô cùng nghiêm túc lại cộng với ý chí chiến đấu sôi sục khiến bản thân không khỏi đau đầu.
Hai ngày này, tâm trạng của ông Chung không được tốt.
Ông đã lẳng lặng nói cho Chung Lê, đã thay đổi hoàn toàn đồ nội thất trong phòng cô thành loại mới rồi, là thương hiệu của nhà thiết kế mà cô yêu thích nhất. Lại còn để dành nguyên một căn phòng bên cạnh để kết nối phòng thay đồ của mình thông sang đó, xây dựng gấp đôi diện tích.
Chung Lê dường như cảm thấy rất hứng thú: "Wao."
Ông Chung vừa nhìn đã thấy có hi vọng, càng nỗ lực: "Trước kia, cháu nói không thích phòng nghe nhìn quá nhỏ, ông mở rộng toàn bộ phía đông của tầng cao nhất, biến nó thành một phòng nghe nhìn cho cháu thấy có được không?"
Chung Lê ngủ trưa vừa tỉnh lại, thím Trần đang giúp cô lấy một chiếc mũ che nắng mà cô đội khi đi dạo. Chung Lê buồn ngủ ngồi trên giường, suy tư nửa giây: “Tôi quên mất địa chỉ nhà của chúng ta ở đâu rồi.”
Ông Chung không cần nghĩ ngợi: “Trên đường Thanh Hà” "Chúng ta có một ngôi nhà lớn như vậy trên đường Thanh
Hà ư?" Lông mày Chung Lê nhướng lên tỏ vẻ nghi ngờ: "Ông ơi, có phải ông đang khoác lác không vậy?"
Ông Chung thất vọng tràn trề. Khi Phó Văn Thâm tới, ông cụ đang ngồi bên cạnh liền tức giận.
Không chờ anh muốn đem ra món đồ gì đó đến hấp dẫn cháu gái mình về nhà, liền nghe thấy cháu gái mình ngồi ở trên giường, đã không kịp nghe lời nào từ chồng của cô.
"Xế chiều ngày mai tôi sẽ xuất viện, anh nhớ tới đón tôi." "Cháu muốn về nhà với cậu ta sao?"
Lúc này, ông Chung liền muốn từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, bị bà Chung kịp thời trấn an giữ lại.
Bà Chung mỉm cười nói: "Nghe nói Văn Thâm bận rộn với công việc, ngày mai hẳn là không có thời gian phải không?"
Nhãn lực độc đáo của Phó Văn Thâm đánh rơi mất ở công ty không mang tới, hay vẫn luôn là tổng giám đốc cao cao tại thượng quen rồi, không cần nhìn ánh mắt người khác khi làm việc.
Anh nói: “Buổi chiều có cuộc họp, sau đó có thể dành chút thời gian.”
Bà Chung đành phải chuyển hướng sang Chung Lê, dịu dàng nói đạo lý với cô ấy: "Tiểu Lê, tay và chân của con đều chưa khỏi hẳn, lúc nào cũng cần phải có người ở bên cạnh chăm sóc. Cháu thấy bình thường Văn Thâm làm việc bận rộn như vậy, đi sớm về trễ, còn thường xuyên có xã giao, phải đi công tác, chăm sóc cháu cũng không tiện. Chi bằng về nhà cùng ông bà có được không, có ông bà nội, còn có mẹ con, mọi người đều chăm sóc được cho cháu.”
Chung Lê cân nhắc nửa giây: "Mọi người có thể cùng nhau tới đó chăm sóc cho cháu."
Chồng của cô đạo đức không nhiều, nhưng tiền thì không thành vấn đề. Tuy nhiên, cô thực sự cũng không nhớ rõ căn nhà của Phó Văn Thâm lớn như thế nào, có thể sống cùng với gia đình cô được không.
Nói xong liền hỏi Phó Văn Thâm: “Nhà chúng ta có ở được không?”
Phó Văn Thâm nhìn cô một cái rồi dừng lại, trả lời: “Ở được.”
Giải quyết tốt đẹp.
Bà Chung: ”... Thất bại x2.
Hai ông bà cụ lần lượt thất bại, đành phải đem hy vọng cuối cùng vào Phó Văn Thâm.
Đôi dép lê trên chân của Chung Lê tuột xuống, chuyện đương nhiên là cô duỗi chân phải ra cho Phó Văn Thâm.
"Chồng ơi, giúp tôi mang giày đi."
Sức chịu đựng của Phó Văn Thâm có vẻ khá tốt, bị sai khiến như thế cũng không biểu hiện ra bất cứ thái đó không vui nào, cúi người từ dưới đất nhặt lên đôi dép màu trắng gạo làm bằng bông, ngón tay dài nắm lấy mép giày, đặt vào chân của cô.
Ông Chung hắng giọng một cái: "Văn Thâm, tiểu Lê muốn trở về với cậu, cậu cảm thấy thế nào."
Ánh mắt của ông cụ đang liều mạng ám chỉ cho anh, ẩn ý gây ám lực, chí thiếu chút nữa là đem bốn chữ lớn "Lập tức cự tuyệt!" liên tiếp dấu chấm than, in thành tài liệu thông báo ném tới trước mặt anh.
Phó Văn Thâm mới đầu lặng im mấy giây, khiến trong lòng Chung Lê bị mê hoặc đột nhiên tỉnh lại, lập tức trở nên cảnh giác.
Cái tên cặn bã này khẳng định ước gì cô đừng trở về, tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt anh. Anh lập tức có thể cùng Bạch Nguyệt Quang tương thân tương ái, gắn bó keo sơn.
Hai con mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm chằm vào Phó Văn Thâm, vừa nâng chân phải lên, vừa cởi dép lê bên kia ra.
Rất nhiều từ “không” hiện lên trong biểu cảm khuôn mặt cặn bã của anh.
Thím Trần đứng bên tường là người có tâm nhìn nhất trong toàn bộ phòng bệnh, đã chuẩn bị sẵn xe lăn và áo khoác, mũ và ly nước để đi xuất phát, nhưng lặng lẽ giữ im lặng, không thể hiện cảm giác tồn tại ở thời điểm này.
Bốn ánh mắt đều có hàm ý riêng, cứ như súng ngắm laser, tập trung vào một mình Phó Văn Thâm.
Ông cụ sắp trừng mắt nhìn cử chỉ của anh.
Chung Lê dần dần ấp ủ sát khí nhìn chăm chằm.
Bà Chung như có điều gì nghĩ ngợi, chú ý quan sát
Thím Trần cố giả bộ bình tĩnh nhìn trộm.
Phó Văn Thâm đứng ở bầu không khí quỷ quyệt bên †rong, chậm chạp mở miệng, ngữ điệu bình thản: "Cháu không có ý kiến"
Ông Chung:???
Chung Lê nhẹ hừ một tiếng, đem dép lê xỏ trở lại.