Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 44




Một cậu bé khá mập mạp, mặc đồng phục học sinh màu xanh trăng của trường tiểu học gần đây, đầu tiên nhìn xung quanh, sau đó cúi xuống, lại rất lén lút, như thể đang thực hiện một giao dịch ngâm mờ ám nào đó.

Một tay kéo bộ vest đang rủ xuống của Phó Văn Thâm, †ay kia bịt miệng anh lại, và đôi môi nhỏ giọng nói ra mấy lời dễ nghe, dẻo miệng mơ hồ nói với anh.

"Chú, chú có một người vợ rất xinh đẹp phải không? Cho tôi hai trăm ba mươi bảy tệ, tôi dẫn chú đi gặp cô ấy."

Phó Văn Thâm cụp mắt xuống và nhìn khuôn mặt non nớt của của cậu bé.

Rõ ràng không có bất kỳ biểu cảm gì, cậu bé lại sợ tới mức ngay lập tức buông tay.

Phó Văn Thâm lại nhìn cậu bé trong vài giây. tỷ đâu"

Cậu bé có chút lo lắng khẩn trương, rụt cằm lại, vươn tay chỉ về phía hướng bền phải.

Phó Văn Thâm ngước mắt liếc qua, khu vườn nhỏ dưới lầu cây cối um tùm, bên bờ sông trồng một hàng liễu, cành lá khô héo, gió thổi qua liền có lá vàng bay xuống..

Cây liễu không đủ sức, xa xa lộ ra xe lăn có tựa lưng có bánh xe.

Phó Văn Thâm bước tới, đi vòng quanh thân cây và nhìn thấy người ngồi trên xe lăn phía sau gốc cây.

Chung Lê mặc một chiếc áo gió ngắn màu trắng bền ngoài áo bệnh nhân, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai cùng màu, vành mũ kéo xuống rất thấp, che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra miệng và cằm.

Dựa vào sự gầy gò của mình, cô để cơ thể giống như tờ giấy của mình thành hình dạng giống như thân cây và cố gắng ẩn núp.

Trong khi đang lén lút ăn kem trong tay.

Nhìn thấy một chiếc quần đen đứng trước mặt từ dưới vành mũ, Chung Lê âm thầm sợ hãi thán phục, Phó Văn Thâm khí chất đê tiện đã ngấm vào cả ống quần của anh, vậy mà cô có thể nhận ra.



Ngẩng đầu lên, cô bắt gặp một đôi mắt kiên định không gợi sóng.

Đầu tiên cô cảnh giác nhìn xung quanh, chắc chắn rằng thím Trần không có ở đây, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, cô nâng vành mũ lên và nở một nụ cười ngọt ngào với Phó Văn Thâm: "Chồng, anh đến rồi."

Phó Văn Thâm không lên tiếng, nhìn cô từ trên xuống

dưới, và thực sự không nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu khẩn cấp nào.

Chung Lê đang nói với cậu bé đang đứng bên cạnh: "Tôi đã nói chồng tôi nhất định sẽ cho tiền, tôi không lừa chứ?"

Cậu bé nhìn Phó Văn Thâm, như thể không tin điều đó:

"Chú ấy thực sự là chồng của chị sao? Anh ta dường như không biết chị."

Ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nhìn ra rằng tên cặn bã không yêu cô?

Chung Lê khịt mũi, thái độ của cô đối với Phó Văn Thâm đột nhiên trở nên không ngọt ngào như vậy nữa, muỗng kem

chỉ về phía anh, và trên hàng rào đó để một cái túi lớn..

"Đứa trẻ này đã mua giúp tôi một số thứ, anh trả hóa đơn cho nó đi."

Cậu bé rất có ý thức rút biên lai và đưa nó cho anh. Phó Văn Thâm cầm lấy và liếc xuống.

xx Bánh quế nho Rum giòn cốc lớn + hương sữa vani + sô cô la, 42 nhân dân tệ.

xxx khoai tây chiên hương vị cà chua, 8 nhân dân tệ.



xxx Que cay cuộn keo, 14,9 nhân dân tệ.

xx thạch mút...

"Ngày nào tôi cũng ăn những bữa bổ dưỡng kia khiến tôi ngán đến tận cổ rồi. Bà tôi không cho tôi ăn vặt. Mạnh Nghênh đã bí mật mua kem cho tôi. Thím Trần thậm chí còn

muốn cáo trạng với bà tôi."

Chung Lê khóe miệng cong xuống, ủy khuất than thở: "Nằm viện thật nhàm chán."

Cô ăn một ngụm kem lớn, chợt nhớ ra một chuyện: "À, đúng rồi, còn có năm mươi tiền công."

Cậu bé bên cạnh nhìn chằm chằm vào Phó Văn Thâm.

Phó Văn Thâm lấy điện thoại di động ra, giọng điệu vẫn như trước, lạnh lùng vô cảm: "Số tài khoản."

Cậu bé lắc đầu.

“Chuyển khoản thì nhất định bố mẹ cậu bé sẽ biết được.” Chung Lê biết rất rõ giá trị thị trường, “Anh đưa tiền mặt đi, như vậy cậu bé có thể tự tiết kiệm được.”

Cậu bé gật đầu lia lịa.

Phó Văn Thâm lại cất điện thoại, rút ví ra và lấy ra ba tờ.

Cậu bé nhận lấy tiền rồi đếm, sau đó ngước lên: "Chú ơi, chú có thể cho cháu ít tiền lẻ được không? Cháu không có tiền lẻ trả chú."

"Không cần phải trả lại,' Phó Văn Thâm nói.