Nhưng hầu hết thời gian đều chỉ có một mình cô ở trong ngôi nhà to lớn vắng ngắt.
Chồng cô là một người hơi lạnh lùng, hai người kết hôn hai năm mà số lần chồng cô về nhà chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Anh ta bận rộn quanh năm suốt tháng, suốt ngày tăng ca, suốt ngày họp hành, suốt ngày đi công tác, nhẫn tâm để cho người vợ xinh đẹp như hoa của mình sống cuộc sống chẳng khác nào quả phụ.
Tình yêu và sự nhiệt tình của cô giống như một viên đá rơi xuống nước, hoàn toàn không có bất cứ sự đáp lại nào.
Nhưng cô vẫn thông cảm cho anh ta, vẫn nghĩ anh ta bận rộn thật, suốt ngày chẳng khác nào mặt nóng dán vào mông lạnh, người ta không thích mà vẫn cứ quan tâm.
Cô đã trải qua cuộc sống như vậy suốt hai năm, sau đó mới phát hiện ra người chồng mà cô yêu quý đã phản bội cô, anh ta dám ngoại tình.
Tiểu yêu tinh kia không phải tiểu tam bình thường, mà là bạch nguyệt quang trong lòng anh ta, người mà anh ta nhớ mãi không quên suốt bao nhiêu năm tháng.
(Bạch nguyệt quang: ánh trăng sáng, ám chỉ người mình yêu sâu đậm nhưng lại không được ở bên nhau, không thuộc về bản thân; giống như ánh trăng sáng ở ngay trước mắt nhưng không thể nào với tới)
Sau đó cô cũng phát hiện ra một chuyện, anh ta kết hôn với cô không phải vì yêu cô mà chỉ là vì gương mặt của cô có vài phần tương tự như bạch nguyệt quang của anh ta mà thôi.
Chồng cô không có chút tình cảm nào với cô đã là một chuyện đau đớn lắm rồi, không những thế, ngay khi bạch nguyệt quang về nước thì anh ta đã muốn đuổi cô ra khỏi nhà để đón cô ta đến ở. Quá đáng hơn nữa là anh ta còn tính kế ly hôn với cô, để cô ra khỏi nhà mà không có được xu nào của anh ta.
Nghĩ tới đây, Chung Lê quả thực nổi trận lôi đình, cảm giác buồn nôn trong lòng càng lúc càng mạnh hơn.
Trên đời này có chuyện gì khó chịu hơn chuyện bị chông cắm sừng không?
Có!
Chồng cắm sừng, đối tượng là người mà anh ta yêu thương sâu sắc, còn người vợ ở nhà chỉ là một người thay thế.
Bây giờ người chính hiệu đã quay trở lại rồi, người thay thế sẽ lập tức bị bỏ rơi. Người chồng mà cô toàn tâm toàn ý yêu thương còn dành cho cô một gói quà độc đắc, đó là ly hôn mà không nhận được bất cứ một xu tiền bồi thường nào.
Tức không?
Tức!
Cam tâm không?
Cam tâm làm sao được!
Có muốn chính tay giết chết đôi cẩu nam nữ này không?
Nói vớ vẩn! Dao đâu? Bọn họ không thể sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, vậy thì cô tình nguyện giúp bọn họ chết cùng ngày cùng tháng cùng năm!
Chỉ là một người đàn ông thôi mà, mất thì mất, có phải trên đời chỉ có một người đàn ông duy nhất đâu. Nhưng mà bị người ta đùa giỡn tình cảm, lãng phí thanh xuân như thế này, Chung Lê không nhịn được.
Chung Lê có thể chịu được mọi thứ, nhưng không chịu được thiệt thòi.
Loại thiệt thòi này ai muốn chịu thì chịu, tóm lại là cô không chịu được.
Giờ phút này cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là làm thế nào để băm văm tên tra nam đó ra hàng ngàn mảnh, không làm như thế thì làm sao có thể tiêu tan nỗi hận trong lòng cô.
Nhưng mà vẫn đề ở chỗ... Chung Lê đã suy nghĩ rất lâu, cô gần như vắt óc suy nghĩ, hao tổn hết mọi tế bào não, thế nhưng vẫn không thể nào nhớ ra được.
Chồng cô- gã đàn ông chết tiệt mà cô muốn trừng trị rốt cuộc trông như thế nào?