Hứa Dịch Châu dẫn Thập Thất ra cửa, buộc dây cho nó, ngẩng đầu nói: 'Không tiễn anh sao?"
Mạnh Nghênh: "Còn phải tiễn nữa hả?" Hứa Dịch Châu: "Muộn quá rồi, anh sợ tối."
Một người đàn ông to lớn vừa sợ đau vừa sợ tối, sao còn yếu ớt hơn cả Chung Lê thế này?
Mạnh Nghênh nghe lời cực, mặc áo khoác đưa cả hai xuống lầu.
Bầu không khí mập mờ ngắn ngủi trong phòng bếp. nhỏ bị Mạnh Nghênh coi là ảo giác nhất thời, cô không phải là người thích tự mình đa tình, không đến mức đã ngã xuống một lần rồi mà nhiều năm như vậy còn cảm thấy Hứa Dịch Châu sẽ thích mình.
Cô không coi trọng nó.
Cho đến khi...
Một ngày nào đó Hứa Dịch Châu có việc không về được, gọi điện cho Mạnh Nghênh bảo cô đi qua hỗ trợ cho Thập Thất ăn một chút, thuận tiện mang nó ra ngoài đi dạo.
Mạnh Nghênh sảng khoái đáp ứng, Hứa Dịch Châu nói cho cô biết mật khẩu khóa nhà, cô ha ha vui vẻ: "Dây không phải là số hiệu thời trung học của anh sao?”
"Đúng vậy.", Hứa Dịch Châu nói, "Anh để từ trung học đến giờ."
Mạnh Nghênh cười nhạo anh: "Mật khẩu của anh đơn giản như vậy, rất dễ bị trộm viếng thăm đấy."
"Ngoại trừ em hình như không ai muốn trộm nhà anh.", Hứa Dịch Châu cười nói xong, lời nói đột nhiên thay đổi: "Làm sao em biết đây là số hiệu của anh?"
Không khí thoáng chốc chậm lại, một hơi kẹt ở cổ họng Mạnh Nghênh suýt thì không lên được.
Vài dây cứng đờ, cô ra vẻ thoải mái nói: "Khi đó em cá cược thua với người ta, học thuộc lòng số hiệu của cả trường."
"Học thuộc cả trường luôn?", cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra bộ dáng Hứa Dịch Châu nhướn mày: "Trung học cơ sở cộng thêm mấy ngàn người trung học phổ thông, trí nhớ của em cũng không tốt đến vậy."
Một lời nói dối chỉ có thể được che dấu bằng một lời nói dối khác, Mạnh Nghênh nói: "Em theo thứ tự, học được một phần."
Hứa Dịch Châu: "Nhưng anh nhập học muộn, số hiệu xếp cuối cùng."
Lúc này IQ vốn không cao suất sắc của Mạnh Nghênh phản ứng rất nhanh: "Anh học đảo ngược lại."
"À, anh nhớ nhầm rồi.', Hứa Dịch Châu lại đổi giọng, "Đó là hồi tiểu học, thành tích trung học của anh rất suất sắc, số hiệu xếp trên đầu."
Mạnh Nghênh
Sơ hở là thay đổi, mẹ nó anh là tắc kè hoa hả?
Những lời nói dối mâu thuẫn bị vạch trần ngay tại chỗ, vốn từ của Mạnh Nghênh nghèo đi.
Hứa Dịch Châu cũng không nói nữa, hai đầu điện thoại bỗng nhiên lâm vào hai mảnh trầm mặc không giống ai.
Ngay khi Mạnh Nghênh không tìm được thêm cái cớ nào để lấp liếm nữa, tính toán vò mẻ không sợ nứt thì Hứa Dịch Châu lại mở miệng lần nữa.
Lần này ngữ khí anh không còn là loại lười biếng trêu chọc, thanh âm tựa hồ thấp hơn hai phần.
"Mạnh Nghênh, có phải em..." Mạnh Nghênh quyết định bấm tắt máy.
Rất nhanh sau đó Hứa Dịch Châu liền gửi tới một tin nhắn: [?]
Mạnh Nghênh giả vờ không có chuyện gì xảy ra rồi chuyển đề tài: [Vừa rồi chuyển phát nhanh gọi điện tới, em không cẩn thận cúp máy của anh, em không biết trộn thịt với xương sao cho đúng, vậy làm sao để cho ăn đây?]
May mà Hứa Dịch Châu cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề đó, đem công thức nấu ăn cho Thập Thất gửi cho. cô, lại nói: [Cảm ơn, ngày mai về anh mời em ăn cơm.]
Chuyện số hiệu liền dễ dàng bị vạch trần.
Đối với Mạnh Nghênh, thích anh là một lịch sử hoàn toàn đen tối mà cô không hề muốn nhắc lại. Anh và La Uyển Oánh ở cùng nhau nhiều năm như vậy, càng làm nổi bật chút động tâm thời thiếu nữ của cô tựa như một trò đùa đáng thương.
Cô một chút cũng không muốn cho Hứa Dịch Châu biết.