Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 366




Mạnh Nghênh ngẩn ra, anh đã tự nhiên thu hồi tay lại cắm vào trong túi quần, mỉm cười nói với cô: “Trở về tắm rửa một cái, ngủ một giấc thật ngon nhé.”

“Về sau có chuyện gì không cần hoảng, có thể gọi điện thoại cho tôi.”

Trên đường trở về nhà ngày đó, Mạnh Nghênh quyết định tiếu trừ hiềm khích lúc trước với Hứa Dịch Châu.

Phần lớn người nuôi thú cưng đều có chung một tâm lý, rất dễ nảy sinh hảo cảm với người đối với một người yêu thích thú cưng nhà mình.

Khi xảy ra chuyện điều đầu tiên Hứa Dịch Châu quan †âm chính là an nguy của cô và chó nhà cô, bất chấp hỏa hoạn mà leo thang bộ đến lầu 26 cứu hai bé chó nhà cô, là một người bạn đầy nghĩa khí.

Nếu dứt bỏ khúc mắc trong lòng cô, Hứa Dịch Châu kỳ thực là một người rất không tồi.

Mạnh Nghênh là người ân oán rõ ràng, cũng là người có lòng dạ rộng rãi hơn nhiều người, anh cứu chó của cô, nếu còn vì chuyện nhiều năm trước mà không khách khí với anh, khó tránh khỏi bản thân có chút hẹp hòi.

Không bằng cứ đơn giản làm bạn đi.

Sau đó, quan hệ giữa Mạnh Nghênh và Hứa Dịch Châu rõ ràng đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Cô và Hứa Dịch Châu kỳ thực có rất nhiều đề tài chung, ngoại trừ đều là những người yêu chó thâm niên ra thì Hứa Dịch Châu còn khá giỏi trong việc chụp ảnh, điều khiến Mạnh Nghênh bất ngờ là, anh thật sự từng nghiêm túc xem qua tác phẩm đã đăng tải vài năm trước của cô, đồng thời chân chính tán thưởng tác phẩm của cô.

Bọn họ tán gẫu rất hợp cạ nhau, sau khi buông bỏ thành kiến, Mạnh Nghênh có thể thoải mái trò chuyện với anh cả ngày, thi thoảng còn cao hứng tán gầu trên 'WeChat, lúc buông điện thoại xuống mới phát hiện ra đã nửa đêm.

Bọn họ thường cùng nhau dắt chó đi dạo, Thập Thất cũng thích Mạnh Nghênh như Mạnh Nghênh thích nó vậy, mỗi lần nhìn thấy cô nó đều rất vui vẻ.

Hứa Dịch Châu vẫn chưa từng từ bỏ việc huấn luyện Sữa Bò và Bao Chứng, nhưng Sữa Bò và Bao Chửng dù gì cũng đã 8 tuổi rồi, cũng thuộc dạng chó già đời, đã vậy còn ương bướng khó thuần, độ khó của việc huấn luyện khó hơn nhiều so với chó còn nhỏ.

Mà trước khi huấn luyện của Hứa Dịch Châu thu được hiệu quả, gia phong “tư do trưởng thành của nhà Mạnh Nghênh đã sắp sửa bóp méơ' Thập Thất trước rồi.



Trước đây Hứa Dịch Châu tốn rất nhiều thời gian mới thành công khiến nó từ bó thói quen cào người, liếm người, nhưng hiện giờ lại sắp khôi phục lại nguyên trạng †ừ chỗ Mạnh Nghênh rồi.

Thực ra chó gần gũi với con người đã là bản tính, sở dĩ phải cưỡng ép đè nén loại bản năng này xuống, là bởi Vì có rất nhiều người sẽ cảm thấy chán ghét.

Mạnh Nghênh không giống vậy, cô thật sự thích động vật, thích chó, sẽ không ghét bỏ những chú chó bẩn thỉu do điên cuồng chạy nhảy cả buổi chiều trên bãi cỏ, sẽ không ghét bỏ việc bị chó liếm cho một tay đầy. nước bọt.

Chú chó này hiểu chuyện ngoan ngoãn, điềm tĩnh hơn nhiều so với hai anh chị Akita khác của nó, giờ đã bắt đầu trở nên thích làm nũng rồi, ngày thường hết thảy đều bình thường, chỉ cần Mạnh Nghênh vừa đến nó liền chạy qua chỗ cô ngay, để cô ôm ôm, để cô hôn hôn, thích dính lấy cô.

Mỗi lần chia tay với Mạnh Nghênh đều quyến luyến không nỡ, về đến nhà thậm chí còn thất thần một lúc, mãi đến khi Hứa Dịch Châu nói với nó ngày mai vẫn đi †ìm chị Mạnh Nghênh chơi tiếp thì nó mới vui vẻ trở lại.

Có lần Mạnh Nghênh gian xảo nỗ lực “dụ d cưng, hôm nay theo chị với nhà nhé?”

: “Cục

Thập Thất vô thức đi theo cô hai bước, mới hậu tri hậu giác nhớ ra mình vẫn còn một người chủ. Nó quay. đầu nhìn nhìn Hứa Dịch Châu, lại nhìn nhìn Mạnh Nghênh, rõ ràng đang phân vân giữa hai người không biết nên theo ai.

Hứa Dịch Châu tức đến bật cười, “Mạnh Nghênh Nghênh em thật là giỏi, tôi mệt đến chết đi sống lại giúp em huấn luyện chó, em lại lén đào góc tường nhà tôi ngay tước mặt tôi.”

Thi thoảng còn chỉ vào Thập Thất bắt cô chịu trách nhiệm: “Nó đã bị em làm hư rồi, em nói xem phải làm thế nào đây?”

Mạnh Nghênh: “Vậy hãy để nó theo tôi về nhà đi.”

Hứa Dịch Châu: “Nó theo em về nhà vậy tôi thì sao?”

Mạnh Nghềnh: “Sao là sao, anh không tự mình tìm được cửa nhà?”