Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 364




Mạnh Nghênh một đường hối thúc, thúc đến bác tài cũng vội vã cuống cuồng theo cô, sau khi xuống xe cô liền lao nhanh đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà Hứa Dịch Châu.

Ấn chuông cửa xong, cửa vừa mở ra, cô thở hồng hộc đỡ khung cửa, không nói nên lời.

Hứa Dịch Châu thấy cô thở không ra hơi, bèn nói: “Đều bình an vô sự cả, em chạy vội như vậy làm gì.

Mạnh Nghênh đang thở phì phò vẫn chưa thể nói chuyện.

Tuy biết chó đã không sao, nhưng không tận mắt nhìn thấy chúng cô vẫn chưa yên tâm, vẫn lo lắng chúng bị kinh hãi sinh ra tâm lý sợ sệt.

Hứa Dịch Châu nhường đường: “Vào đi.”

Mạnh Nghênh chậm rãi hòa hoãn lại, bước vào huyền quan thì dừng bước, cúi đầu nhìn dưới đất.

Hứa Dịch Châu nhớ đến gì đó: “À, quên mất.” Anh khom lưng lấy một đôi dép lê nam từ trong tủ giày ra, “Chỗ tôi không có dép cho nữ, em mang tạm trước nhé.

Mạnh Nghênh gấp gáp muốn nhìn chó, vội vã thay dép lê bước vào: “Các con ơi!”

Nương theo hai tiếng kêu, bóng dáng của Sữa Bò và Bao Chứng chạy như bay từ bên trong ra, Mạnh Nghênh ngay lập tức ngồi xổm xuống, hai bé chó quả thực bị kinh sợ, vừa bổ nhào vào lòng cô vừa liếm loạn, rầm rì làm nũng.



“Cục cưng bị dọa rồi đúng không.” Mạnh Nghênh bị hai bé chó bổ nhào vào lòng khiến trọng tâm không vững mà ngồi phịch xuống đất, cô dứt khoát ngồi xếp bằng luôn, cô ôm lấy hai đứa con nhà mình dỗ dành: “Không sợ không sợ, mẹ về rồi đây.”

Thập Thất cũng chạy theo ra, đứng cách đó không xa nhìn bọn họ. Mạnh Nghênh dỗ dành xong hai bé trong lòng, ngoắc ngoắc tay với nó: “Qua đây nào cục cưng.”

Thập Thất tiến lên phía trước, Mạnh Nghênh cũng sờ sờ nó hôn hôn nó, nó vui vẻ vẫy vẫy đuôi.

Sữa Bò và Bao Chửng thấy vẫn chưa đủ thân mật bèn chen chúc muốn dán dán ~

Thập Thất bị chen sang bên cạnh, cũng không tranh không đoạt, rất ngoan ngoãn đợi một hồi, vươn chân lên vỗ vỗ bả vai Mạnh Nghênh.

Khiến Mạnh Nghênh bị manh gần chết, một tay ôm nó qua hung hăng hôn mấy phát.

Sữa Bò và Bao Chửng thường hay tranh sủng ở nhà, một bát nước nhất định cũng phải ngang bằng, hôn đứa này thì cũng phải hôn đứa kia.

Cũng không biết là do hôm nay bị kinh sợ nên đặc biệt dính người hay là thấy có kẻ khác tranh giành hăng hái, hai đứa gộp lại hơn trăm cân còn nặng hơn cả cô tranh nhau chen lấn bổ nhào lên người cô.

Mạnh Nghênh vừa không để ý một chút liền ngửa mặt té ngã trên sàn, đầu của hai chú chó điên cưồng liếm mặt cô.

“Mặt mẹ vẫn đang trang điểm đấy, cục cưng không thể liếm đâi được rồi được rồi được lừng liếm nữa! Đủ rồi! Dừng lại!”



Cuối cùng đành bất đắc dĩ duỗi một tay ra: “Cho cho. cho, liếm cái này đi.” Mới thành công giải cứu mặt của mình.

Vất vả lắm mới khống chế được hai bé chó ồn ào này, lúc mở mắt ra liền nhìn thấy khuôn mặt đảo ngược của Hứa Dịch Châu phía trên.

Anh đứng sau đầu cô, từ trên cao nhìn xuống: “Bình thường ở nhà em luôn dung túng bọn nó như vậy?”

Mạnh Nghênh ngồi dậy: “Gia giáo nhà chúng tôi tương đối tự do.”

“Nhìn ra được.” Hứa Dịch Châu xách túi sườn đã thái khúc đi vào bếp, “Đi rửa mặt đi. Cửa phòng vệ sinh là cửa thứ nhất bên phải, đồ bên trong đều có thể dùng.”

Mạnh Nghênh đi vào mới phát hiện ra gian phòng này không phải phòng vệ sinh giành cho khách.

Bố cục nhà của Hứa Dịch Châu đã sửa đổi qua, người này rõ ràng không chào đón bất kỳ người khách nào vào nhà, phòng ngủ, nhà vệ sinh đều chỉ có một gian, nhưng tương ứng với mỗi một không gian trong nhà đều được mở rộng đến mức lớn nhất.

Phòng vệ sinh có kích thước gần bằng với phòng ngủ, rộng đến mức khiến người ta sôi máu, cả mặt tường được thiết kế thành bồn rửa tay nham thạch màu xám và gương, khăn tắm và khăn mặt được xếp gọn gàng chỉnh tề ở chiếc tủ bên cạnh, bên trong còn có một cái bồn tắm siêu to khổng lồ đặt sát cửa sổ, lúc tắm rửa có thể quan sát cảnh đêm của thành phố.

Phong cách chủ nghĩa tư bản xa xỉ.

Mạnh Nghênh rửa mặt xong bước ra, ba chú chó ngồi dàn hàng ngang sau bàn thấp, trước mặt mỗi một bé đều được đặt một chiếc khay xinh đẹp, bên trong đựng gân bò Úc, cá hồi, chân vịt, tim đà điểu, gan đông, dâu tây, bông cải xanh.....bên cạnh còn có một bát sữa bò.