Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 362




“Tôi tự huấn luyện đó. Chó nhà em đúng thật rất cần một vài huấn luyện cơ bản thế này, luôn chạy loạn như. vậy rất nguy hiểm.” Hứa Dịch Châu nhìn cô hỏi: “Cần tôi giúp không?”

Sữa Bò và Bao Chửng từ nhỏ đã sống trong môi trường vô cùng cởi mở, lớn lên vô lo vô nghĩ, ngoại trừ không tấn công người khác, không nhặt loạn đồ vật để ăn, Mạnh Nghênh gần như không cho chúng làm loại huấn luyện và giáo dục nào, ở nhà nghịch ngợm chưa tới ba ngày không đánh tới phòng ngủ thì cũng lật ngói, ra ngoài liền giống như hai con ngựa hoang vui đùa.

Thỉnh thoảng nhìn thấy những bé chó được huấn luyện bài bản, Mạnh Nghênh cũng nhen nhóm ý niệm đưa bọn nó đến trường huấn luyện.

Hứa Dịch Châu không nghỉ ngờ gì chính là tay lão luyện trong phương diện này, Thập Thất được anh huấn luyện vô cùng tốt, nhưng Mạnh Nghênh vẫn quán triệt phương châm “bảo trì khoảng cách với Hứa Dịch Châu”, hết sức quyết đoán từ chối anh.

“Không cần đâu," Mạnh Nghênh lần thứ hai từ chối, “Bọn nó đã 8 tuổi rồi, bắt đầu huấn luyện đoán chừng rất

khó, vẫn đừng để chúng chịu khổ thì hơn.”

“Tám tuổi?” Hứa Dịch Châu không biết nghĩ gì, một lúc sau hỏi cô: “Bọn nó là em mua hay nhận nuôi?”

Mạnh Nghênh giật mình bỗng nhiên phản ứng lại.

Sữa Bò và Bao Chửng đều là một lứa chó con mà lúc trước Đa Đa sinh hạ, tuy lúc đó đã †ìm thấy người thích hợp nhận nuôi, nhưng sau đó hai nhóc này lại bị trả về do quá ầm ï hoặc phụ huynh không đồng ý cho nuôi.

Cuối cùng Mạnh Nghênh nhận nuôi chúng, cái giá phải trả là bị ép ký kết 'hợp đồng bất bình đẳng' với cha mẹ, nhất định phải thi đậu vào trường trọng điểm, vì thế cả một thời cấp ba cô đều vùi đầu vào học hành.

“Nhận nuôi.” Cô điềm nhiên như không trả lời, “Cha mẹ tôi nhận nuôi.”



“Con chó tôi nuôi gần 8 năm trước ấy.” Hứa Dịch Châu nói, “Nói không chừng chó của em thật sự là con của nó đấy.”

Mạnh Nghênh giả vờ ra vẻ bất ngờ: “Sẽ không trùng hợp vậy chứ.”

Sau ngày đó, Mạnh Nghênh quyết định phải cách xa Hứa Dịch Châu một chút mới được.

Cô không hề muốn nhớ lại đoạn lịch sử đen tối đã từng thích anh năm đó, càng không muốn để Hứa Dịch Châu biết, cô đã thật sự nảy sinh tình cảm với người thần bí nọ.

Nhưng Hứa Dịch Châu hiển nhiên không có suy nghĩ này.

Không biết có phải do tên này vừa mới chuyển đến tiểu khu mới không quen biết ai nên cô quạnh hay không, hôm nay lại gõ vang cửa nhà cô. lúc trước Đa Đa sinh hạ, tuy lúc đó đã †ìm thấy người thích hợp nhận nuôi, nhưng sau đó hai nhóc này lại bị trả về do quá ầm ï hoặc phụ huynh không đồng ý cho nuôi.

Cuối cùng Mạnh Nghênh nhận nuôi chúng, cái giá phải trả là bị ép ký kết 'hợp đồng bất bình đẳng' với cha mẹ, nhất định phải thi đậu vào trường trọng điểm, vì thế cả một thời cấp ba cô đều vùi đầu vào học hành.

“Nhận nuôi.” Cô điềm nhiên như không trả lời, “Cha mẹ tôi nhận nuôi.”

“Con chó tôi nuôi gần 8 năm trước ấy.” Hứa Dịch Châu nói, “Nói không chừng chó của em thật sự là con của nó đấy.”

Mạnh Nghênh giả vờ ra vẻ bất ngờ: “Sẽ không trùng hợp vậy chứ.”

Sau ngày đó, Mạnh Nghênh quyết định phải cách xa Hứa Dịch Châu một chút mới được.

Cô không hề muốn nhớ lại đoạn lịch sử đen tối đã từng thích anh năm đó, càng không muốn để Hứa Dịch Châu biết, cô đã thật sự nảy sinh tình cảm với người thần bí nọ.



Nhưng Hứa Dịch Châu hiển nhiên không có suy nghĩ này.

Không biết có phải do tên này vừa mới chuyển đến tiểu khu mới không quen biết ai nên cô quạnh hay không, hôm nay lại gõ vang cửa nhà cô.

Mạnh Nghênh mở cửa ra, anh vận một thân quần áo thể thao màu đen thoải mái, vóc người thon dài quá mức, đứng dưới ánh nắng rực rỡ lúc 10h sáng, dung mạo anh tuấn với các đường nét phân minh, hỏi cô:

“Chơi ném đĩa không?”

Mạnh Nghênh: “......”

Cuối cùng vẫn chịu khuất phục vì hai bé chó không có tiền đồ nhà mình, Mạnh Nghênh đổi một thân quần áo thể thao theo anh xuống lầu.

Hai bé Sữa Bò và Bao Chửng tinh lực dồi dào, thích tất cả các loại trò chơi nhưng lại thích chơi ném đĩa nhất.

Thực ra Mạnh Nghênh cũng rất thích chơi cùng bọn chúng, Mạnh Nghênh là người có tầm nhìn lớn hơn trời, điên cuồng chơi cùng ba chú chó chơi bãi cỏ, nào còn rảnh rỗi nhớ đến những phương châm không quan trọng.

Mạnh Nghênh có thể quyết đối nói không với Hứa Dịch Châu, nhưng đối với ha bé chó nhà mình, hoặc chú chó Akita đặc biệt khiến người ta yêu thích kia, nguyên tắc gì đó đều tan thành mây khói hết.

Sữa Bò và Bao Chửng là những chú chó hòa đồng, là bạn tốt của tất cả chó trong tiểu khu, Thập Thất mới tới có hình thể lớn hơn bọn nó một chút, trên người có một loại khi chất thu hút chó không tên, Sữa Bò và Bao. Chứng cực kỳ thích chơi với nó.

Sau đó, Hứa Dịch Châu thường xuyên rủ cô đi chơi — chính xác mà nói là hẹn Sữa Bò và Bao Chửng đi chơi vài lần, hai con chó ngốc nghếch này mỗi lần đều hưng phấn đến mức hận không thể theo anh luôn, Mạnh Nghênh muốn từ chối cũng không được.