Phó Văn Thâm vẫn chào hỏi hai ông bà cụ với thái độ bình thường, bà cụ Chung hiền từ nói: "Là Văn Thâm à. Cháu đến thăm Lê Lê phải không?”
Phó Văn Thâm bình thản trả lời: "Tiện đường ghé vào."
"Cám ơn cháu vì chuyện của Lê Lê lần này, công việc của cháu bận rộn như vậy mà còn nhớ đến nó, cháu thật có lòng. Nghe nói tối hôm qua hơn 10 giờ mà cháu vẫn còn đến thăm nó nữa"
Thím Trần đang đứng bên giường bệnh lấy khăn ấm lau tay cho Chung Lê liền sụp mắt xuống.
Phó Văn Thâm trả lời vâng.
"Bận việc gì mà đến khuya như vậy, cũng vất vả quá." bà cụ Chung có ý quan tâm đến con cháu.
Sắc mặt của ông cụ Chung thì không được ổn.
Ông cụ nhìn thấy Phó Văn Thâm thì càng nhíu chặt mày hơn, trầm giọng nói và có ý đuổi người: "Cháu tan làm trễ thì về nhà nghỉ ngơi sớm, đừng cố tình đến thăm Lê Lê nữa. Khi cháu đến thì nó cũng đã ngủ rồi."
Chung Lê nghe thấy vậy thì cau mày.
Tại sao lại đối xử tốt với tra nam như vậy?
"Cháu ngủ rồi và chuyện anh ấy đến thăm đâu có xung đột ạ." Chung Lê hùng hồn đầy lý lẽ: "Anh ấy đến thăm cháu cũng đâu cần cháu phải tiếp. Cháu ngủ thì cũng có thể thăm được."
"Lâ Lê." bà cụ Chung quay lại khuyên dạy, thật ra giọng điệu cũng không nặng: "Công việc của Văn Thâm bận bịu như vậy, không nên làm phiền cậu ấy."
Chung Lê ngồi dựa người vào gối, cô đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn sang Phó Văn Thâm, tỏ vẻ vô tội nói: "Đâu có làm phiền. Đây chẳng phải là việc nên làm sao?"
Ông cụ Chung càng nghe càng thấy lạ, ông cụ cau mày định nói thêm nhưng bị bà cụ Chung đưa ánh mắt ngăn lại.
Bà cụ Chung nhìn Chung Lê rồi quay sang nhìn Phó Văn Thâm.
Người đàn ông trẻ trung và khôi ngôi, tuổi đời không quá 27 - 28 tuổi mà đã có địa vị cao, năng lực nổi bật, làm việc quả quyết sắc bén, là một người kiệt xuất trong thế hệ trẻ.
Càng hiếm có hơn là anh là người chính chản, không phù phiếm, không phóng túng, anh đứng ở đó với khí chất cao quý và đúng mực.
Ngược lại Phó Văn Thâm lại rất điềm tĩnh, không để bụng chuyện Chung Lê "vô lễ", anh tỏ ra khoan dung và nói: "Không sao."
Bà cụ Chung mỉm cười xin lỗi: "Cháu là một trong số ít những người mà Lê Lê nhớ được, không cần biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chắc chắn cháu là người rất quan trọng trong lòng nó. Người nhà như chúng ta đây nó đều không nhớ, ngược lại vừa tỉnh dậy là nhớ ngay đến cháu, ông nội đã ghen đến dường nào."
Chung Lê ở phía sau hơi nhếch chân mày.
Cô cho rằng nghệ thuật thưởng trà của mình đột nhiên thức tỉnh sau lần bị thương này, thì ra đó là do di truyền sao?
Ông cụ Chung đã không ngồi yên trên ghế được nữa.
Bà cụ Chung hòa nhã nói: "Nếu Lê Lê có chỗ nào vô lễ với cháu thì cũng là vì bây giờ đang bị bệnh, cháu hãy nể mặt bà và ông nội mà bỏ qua cho."
Chung Lê nghĩ trong lòng, không cần phải bỏ qua, vì tiếp theo sau cô còn phải làm nhiều thứ nữa.
Nhưng cô là một đứa trẻ thông minh, cô đã không đứng ra phản bác và ngăn cản trong lúc bà nội đang nói giúp lời cho mình.
"Bà nội quá lời rồi." Phó Văn Thâm nói.
Vì hai ông bà cụ đang ở đây nên từ đầu đến cuối anh vẫn giữ khoảng cách, không đi vào trong và cũng không ở lại lâu.
Anh chỉ nán lại vài phút rồi đứng ngoài cửa chào tạm biệt hai ông bà cụ: "Cháu còn có việc nên không quấy rầy nữa."
Ông cụ Chung nghe thấy vậy thì đôi chân mày mới từ từ giãn ra.
Bà cụ Chung hòa nhã nói: "Cháu cứ bận việc đi, công việc quan trọng hơn."
Chung Lê ngồi trên giường, ngoan ngoãn vãy tay với Phó Văn Thâm: "Bye bye ông xã ~"
Bà cụ Chung vừa rồi dùng đủ mọi cách nói lời chu toàn, lúc này không khỏi giật giật khóe miệng: "......"
Thìm Trần đứng bên cạnh Chung Lê cũng gần như nín thở.
Bốn người bốn biểu cảm khác nhau.
Phó Văn Thâm nhìn Chung Lê với thái độ khó hiểu và bước ra ngoài.
Ông cụ Chung ngả người vào ghế sô pha, nhắm mắt xoa vào trán, giọng nói già nua mà mơ hồ, run rẩy như sắp lên cơn đau tim: "Thuốc hạ huyết áp của tôi đâu."