Hứa Dịch Châu đã chọn ra vài sợi, và sau đó hỏi cô, "Sợi nào đẹp?"
Mạnh Nghênh chỉ vào một sợi dây chuyền mà cô thích nhất.
Hứa Dịch Châu rất tin vào sự lựa chọn của cô nên đã trực tiếp lấy đi thanh toán.
Mạnh Nghênh đang năm dài trên tủ kính trưng bày với tâm trạng rối bời, rốt cuộc anh có biết người đó là cô không?
Nếu anh vẫn chưa biết, thì khi anh tặng sợi dây chuyền mà "đích thân" cô chọn cho cô, lúc đó chẳng phải rất khó xử sao?
Để trả công cho cô đã giúp đỡ, Hứa Dịch Châu mời cô ăn tối và ăn kem.
Ngày hôm đó Mạnh Nghênh và anh trò chuyện rất vui vẻ, rất thoải mái, mặc dù đây là lân đầu tiên họ đi cùng nhau, cô xác định rằng cô cũng thích con người thật của anh.
Nụ cười của anh thật sự rất đẹp.
Vậy anh thì sao?
Anh có thấy thất vọng về cô không?
Mạnh Nghênh không biết.
Buổi tối Hứa Dịch Châu đưa cô về nhà, cô nằm trên giường vùng vẫy như một con cá.
Sau ngày hôm đó, mỗi ngày cô đều thầm mong chờ nhận được sợi dây chuyền đó.
Càng gần đến ngày sinh nhật của cô thì sự mong đợi càng nhiều.
Cô quyết định lật bài ngửa với Hứa Dịch Châu.
Vào ngày sinh nhật, từ sáng sớm Mạnh Nghênh đã chạy đến sân thể dục, trong khe gạch không có mảnh giấy nào để lại cho cô.
Lạ thật, chẳng phải anh đã cố tình hỏi sinh nhật của cô sao, sao hôm nay lại không hẹn cô, ngay cả câu chúc. mừng sinh nhật cũng không có?
Chẳng lẽ anh muốn đợi đến trưa sao?
Cô nóng lòng mong chờ, đứng ngồi không yên ở trong lớp.
Bạn cùng bàn thấy lạ hỏi: "Cậu cứ cười cái gì vậy?"
“Hôm nay là sinh nhật của tớ, nên vui thôi!” Mạnh Nghênh lấy một viên sô cô la từ trong ngăn kéo đưa cho người bạn, “Nào, cùng chia vui với tớ nào.”
Trong giờ giải lao sau tiết học thứ hai, một số nữ sinh tụ tập quanh bàn của La Uyển Oánh nói cười ríu rít, không biết là đang xem thứ gì đó.
Cho đến khi có một cái tên đột nhiên lọt vào tai Mạnh Nghênh.
"Sợi dây chuyền này do Hứa Dịch Châu tặng cho cậu sao? Đẹp quái"
La Uyển Oánh nói, "Đúng. Là quà sinh nhật."
Giọng điệu của những cô gái không giấu được vẻ ghen tị: "Có phải anh ấy đang theo đuổi cậu không?"
Mạnh Nghênh quay lại theo bản năng, cô nhìn thấy nụ cười tự hào trên khuôn mặt của La Uyển Oánh, và sợi dây chuyền quen thuộc trên cổ cô ta.
Cô sững sờ một lúc lâu rồi ngoảnh mặt đi.
Hóa ra sợi dây chuyền là để tặng cho La Uyển Oánh.
Anh lại quen biết với La Uyển Oánh sao.
Quen biết từ khi nào?
Chẳng phải là nói thích cô sao, sao lại theo đuổi La Uyển Oánh?
Vào buổi trưa, Chung Lê đã chuẩn bị một chiếc bánh kem cho Mạnh Nghênh, cùng vài cô bạn thân tổ chức sinh nhật cho cô, mọi người đều chuẩn bị quà cho cô nhưng cô lại không có chút hứng thú gì.
Buổi trưa Mạnh Nghênh không ra sân thể dục, cả ngày học đều lơ đễnh, thỉnh thoảng bất giác liếc nhìn về phía La Uyển Oánh, thất vọng không nói nên lời. Sau khi thất vọng thì cô lại vô cùng tức giận, buổi chiều tan học, Mạnh Nghênh không đi cùng Chung Lê,
cô đến sân thể dục tìm Hứa Dịch Châu để hỏi rõ ràng.
Cô nhìn thấy anh và La Uyển Oánh ở nơi thuộc về hai người họ.
Hai người đang cùng cho chó ăn, La Uyển Oánh nhẹ nhàng vuốt ve đầu chó con.
Mạnh Nghênh đứng như trời trồng, cảm thấy không vui vì lãnh địa của mình đã bị xâm phạm.
Hứa Dịch Châu nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ: "Sao cô lại tới đây?"
Mạnh Nghênh nói: "Tôi cho chó ăn."
Hứa Dịch Châu muốn hỏi gì đó, La Uyển Oánh quay đầu lại nói với Mạnh Nghênh: "Cám ơn cậu đã quan tâm đến Đa Đa, nhưng sau này không cần phiên cậu chạy sang đây nữa, bọn tớ sẽ chăm sóc chúng nó thật tốt."