Nếu ở Vịnh Thiên Phụ hai ngày, thì nhất định sau đó sẽ về nhà để báo hiếu hai ngày, ban ngày ở nhà với gia đình, buổi tối thì đi gặp Phó Văn Thâm — kỹ năng bưng nước có thể được nói là nhuần nhuyễn.
Ông Chung nói tối hôm nay sẽ bắt cá mú và làm món cá mú hấp cho cô, nhưng không nghĩ tới Phó Văn 'Thâm đã sớm kết thúc chuyến đi và quay lại.
Đã nhiều ngày không gặp, nên Chung Lê không cưỡng lại được cám dỗ, lẻn ra ngoài trước khi ông nội mình về đến nhà.
Sau khi lên xe, đôi mắt của Phó Văn Thâm lướt qua ngực cô, dừng lại.
Chung Lê đeo một chiếc trâm ngọc trai trước ngực, thấy anh nhìn chằm chằm vào nó, cô liền vuốn ve rồi đưa cho anh xem: "Trông nó có đẹp không?”
Đôi mắt của Phó Văn Thâm dừng lại một lúc rồi ngước mắt lên, trong mắt anh có chút thâm ý:
"rất đẹp."
“Đây là quà sinh nhật, cũng không biết người nào. tặng. "
Phó Văn Thâm hỏi, "Em có thích nó không?” “Em rất thích hoa linh lan.” Chung Lê chống cằm, như có điều suy nghĩ hỏi: “Anh nói xem, liệu có phải là do người thích em tặng không?”
Nói xong, cô liếc mắt nhìn anh.
Dưới ánh mắt đầy ẩn ý của cô, Phó Văn Thâm im lặng một lúc rồi nói: "Làm sao em biết?"
“Đoán.” Chung Lê không nhịn được, cười ra tiếng, “Lúc đầu em vốn không biết, nhưng vừa nấy anh hỏi em có thích hay không, em liền biết.”
Cô đặt tay lên thành ghế, nghiêng người: "Anh thật ngu ngốc, gửi quà bí mật cũng không ký tên, nếu anh ký, nói không chừng anh đã có thể sớm theo đuổi được em."
Vì lúc đó anh không tham lam, tặng quà cho cô cũng chỉ là muốn nhìn thấy cô vui vẻ.
Phó Văn Thâm đưa tay chạm vào mặt cô, cúi đầu và hôn lên môi cô: "Lần sau anh sẽ ghi nhớ."
Khi cả hai trở lại Vịnh Thiên Phụ, thím Ngô đã chuẩn bị sẵn bữa tối, Phó Văn Thâm cho bà ấy nghỉ hai ngày, Chung Lê đang ăn, thấy vậy dưới gầm bàn lặng lẽ dùng chân đá anh một cái.
Lòng dạ Tư Mã Chiêu quá rõ ràng!
Dì Ngô nào có không hiểu, gần đây đôi tình nhân càng ngày càng quấn quít lấy nhau, không muốn bà ấy quấy rầy thế giới riêng của hai người. Nếu bà ấy ở đây hai người sẽ không được tự nhiên, nếu không cẩn thân trông thấy cái gì thì đến lúc ấy cũng sẽ rất ngượng ngùng.
Trong khoảng thời gian này, bà ấy đã luyện được rất nhiều tố chất tâm lý, coi như không có chuyện gì xảy ra, bà ấy nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp, cho Tây Tây ăn, thay bình lọc nước bằng nước sạch rồi liền rời đi.
Chung Lê ăn chậm, luôn luôn nhai kỹ nuốt chậm còn thích nghịch điện thoại di động khi ăn.
Sau khi Phó Văn Thâm ăn xong, anh ngồi đối diện và kiên nhẫn đợi cô.
Chờ đợi này cũng là hơn nửa giờ.
Chung Lê đang cùng với Mạnh Nghênh và những người khác trong nhóm tán gẫu, khí thế ngất trời mà trò chuyện, cũng không chú ý đến người đàn ông đối diện đang dần mất kiên nhẫn.
Cho tới khi điện thoại đột nhiên bị giật khỏi tay rồi bị đặt lên bàn, cô mới ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh bế lên.
Phó Văn Thâm đặt cô lên giường, cúi đầu áp xuống, Chung Lê vòng tay qua cổ anh, tiếp nhận nụ hôn và sự thân mật của anh.
Sau khi kết thúc, Phó Văn Thâm đưa cô đi tắm, giúp cô thay áo ngủ và sấy khô tóc.
Hai người ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, Chung Lê cầm xem cuốn lịch, để Phó Văn Thâm thoa kem dưỡng da cho cô.
"Bà nội đã chọn được ngày tốt rồi."
Anh lấy kem dưỡng da màu trắng ra lòng bàn tay rồi thoa đều lên bắp chân thon dài và trắng nuột của cô, Phó Văn Thâm liếc nhìn ngày trên đó.
"Anh thấy có quen không?"
Chung Lê lắc chân, chỉ vào ngày tháng và hỏi anh: "Anh nói làm sao lại trùng hợp như vậy, anh chỉ thuận miệng gạt em về kỷ niệm ngày cưới mà bây giờ ngày này. thực sự sắp thành sự thật, cái này nói rõ cái gì?"
Cô vốn định lợi dụng điều này để trêu anh, "Có phải là anh âm thầm tính trước ngày để muốn kết hôn với em không?" Cô còn chưa kịp nói, chỉ nghe Phó Văn Thâm đã chậm rãi nói: "Nói rõ đây là mối nhân duyên được ông trời tác hợp."
Phốc phốc...
Chung Lê bật cười thành tiếng, dùng đầu ngón chân chạm nhẹ vào bụng anh: "Ông trời tác hợp? những lời như vậy sao anh có thể nói được."
Phó Văn Thâm nắm lấy chân cô, đặt lên trên đùi anh, tiếp tục xoa lên bắp chân còn lại của cô, bình tĩnh hỏi: "Em không nghĩ vậy sao?”