Lần gặp lại cô trong một bữa tiệc sau khi trở về Trung Quốc.
Khi đó Chung Lê đã là một người trưởng thành, cô ngày càng rạng rỡ hơn, cô mặc một chiếc váy màu sâm- panh nhẹ nhàng, giống như một bông hồng nhỏ vừa mới nở rộ, bắt đầu tỏa ra vẻ lộng lẫy.
Hôm đó tâm trạng của cô có vẻ không tốt, ủ rũ nằm trên bàn, xung quanh vẫn có rất nhiều người không ngừng chào hỏi hoặc lại gần bắt chuyện.
Cô sẽ ngẩng đầu lên và nói chuyện nghiêm túc với mọi người, và cô rất lịch sự khi tiễn mọi người đi, rồi sau đó lại ủ rũ nằm bò ra.
Phó Văn Thâm và Hứa Dịch Châu đang ngồi cùng nhau, tận dụng sự thuận tiện của vị trí, tâm nhìn vừa cô đủ mà không bị ai chú ý.
Có người gần đó nói rằng cô không được nhận vào đoàn múa mà cô chọn, sau đó từ chối tất cả các cành ô liu từ các đoàn múa khác.
Họ nói rằng cô Chung có ý chí cao và không muốn từ bỏ.
Phó Văn Thâm nghĩ, cô luôn như vậy, mọi thứ cô đều cần thứ tốt nhất và chỉ có thứ tốt nhất mới có thể xứng đáng với cô.
Sau ngày hôm đó, cô đã rất thân thiết với anh trong một thời gian ngắn.
Cô liếc nhìn, thấy anh không kinh ngạc cũng không ngạc nhiên, cô nhếch khóe môi cười với anh: “Anh về nước rồi à?”
Anh ấp úng rất lâu mới nói “Đã lâu không gặp”.
Cô nói: “Xin chúc mừng.” Anh siết chặt ly và nói “Cảm ơn".
Cuộc trao đổi diễn ra lịch sự và xa cách, và cuối cùng cô khoát tay bạn mình rời đi.
Sau khi học xong, Phó Văn Thâm gia nhập Tập đoàn Quân Độ, xuất phát điểm từ dưới lên, làm quen với hoạt động của tất cả các phòng ban và doanh nghiệp, công việc chiếm hết thời gian của anh, khiến anh từng chút một thoát khỏi sự kiểm soát của Nghiêm Đường.
Đôi khi gặp Chung Lê trong một số dịp nhất định, cô lịch sự hơn với anh, và đôi khi cô chỉ gật đầu và đi ngang qua anh.
Không còn thân thiết như hồi nhỏ, không còn gọi anh là anh. vào tối thứ Sáu Phó Văn Thâm vẫn yêu cầu tài xế lái xe đến đường Thanh Hà.
Con đường vừa giống vừa khác trong ký ức, cây xanh hai bên đã tốt hơn trước, chỗ cô ngã đã được sửa lại bằng phẳng sạch sẽ, mưa không còn đọng thành vũng.
Tây Tây đã mười tuổi rồi, không còn hoạt bát như hồi nhỏ, số lần cô dắt mèo ra ngoài rất ít, phải thật may mắn lắm mới gặp được.
Anh ở đó trong nửa giờ rồi lặng lẽ rời đi.
Sau hai năm kinh nghiệm, Phó Văn Thâm chính thức tiếp quản Quân Độ, công việc nặng nề ập đến khiến một thời gian anh phải ở luôn trong công ty, khó rời ra được. Vào một ngày thứ sáu bình thường, khi cuộc họp kết thúc thì trời đã chạng vạng tối, phó giám đốc tài chính vội vàng rời đi nói với người bên cạnh rằng con mèo ở nhà gần đây bị ốm, vội vàng quay lại xem con mèo.
Phó Văn Thâm ngồi trong phòng họp trống sau khi đám đông giải tán, nghĩ về Chung Lê.
Xe của anh đậu bên đường Thanh Hà, trong ánh hoàng hôn đang tắt dần, anh bắt gặp cô đang đưa Tây Tây đi dạo về nhà sau khi đi dạo.
Có lẽ đó là cái gọi là thần giao cách cảm, cũng có thể đó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, Tây Tây uể oải đi theo cô, không để ý đến một chiếc xe chạy qua đường, mà đột nhiên nhảy lên mui xe của anh.
Đó là giữa mùa hè, Chung Lê hôm đó mặc một chiếc váy màu xanh bạc hà có dây, mái tóc dài như rong biển buông xõa.
Cô đứng trước xe gọi Tây Tây mấy lần, nó ngồi xổm trên mui xe nhàn nhã liếm móng vuốt. Cô bất lực gõ cửa kính, nói với lái xe đang ngồi ở ghế lái: “Thật xin lỗi, con mèo của tôi hơi nghịch ngợm, không biết nó có làm hỏng xe của anh hay không, tôi đưa anh số điện thoại, nếu có vấn đề gì, tôi sẽ bồi thường cho anh."
Người lái xe vô thức quay đầu lại hỏi ý kiến của Phó Văn Thâm, Chung Lê cúi xuống và nhìn theo ánh mắt của anh ta về phía ghế sau.
hoàng hôn, Phó Văn Thâm ngồi trong bóng tối và nói: "Đi thôi."
Người lái xe vội vàng nói "Không cần" với Chung Lê, đóng cửa sổ, khởi động xe và rời đi.