Cô được chính Tân Nghiên đào tạo, cô hoàn hảo về các kỹ năng cơ bản, mở đầu mềm mại và kiểm soát cơ thể, cô đặc biệt giỏi thể hiện cảm xúc, mỗi điệu nhảy đều có thể khiến mọi người đảm chìm và cảm nhận được những gì cô muốn thể hiện.
Điệu múa này nói về tình yêu của một cô gái trẻ, từ sự vui vẻ và cám dỗ khéo léo khi mới bắt đầu yêu, đến vẻ. đẹp thơ mộng và u sầu sau khi tình yêu tan vỡ, rồi từng bước phá mây ngắm sương, tâm ý tương thông với người yêu, tình cảm dần tiến triển, cho đến khi cuối cùng nhiệt huyết như lửa.
Thảo nào khi đang tập vũ đạo, bà đã hỏi tên điệu nhảy này là gì, Chung Lê nói với bà rằng nó có tên là "Nguyệt Quang Băng Sa".
Sau đó, cô cười bí hiểm và nói rằng điệu nhảy này là dành cho một người.
Tuyệt phẩm "Minh Nguyệt Sinh" năm đó khiến cho người khác cảm thấy tuyệt vời, nhảy trong rừng dưới nước, trăng sáng khắp nơi.
So với "Minh Nguyệt Sinh” tráng lệ, điệu nhảy đơn độc này dành cho một người nào đó có nhiều cảm xúc và rung động lòng người hơn.
Bởi vì những gì cô nhảy là lời tỏ tình của cô. Khi màn biểu diễn kết thúc, đèn bật sáng trở lại trong tiếng vỗ tay tán thưởng, Trình Vũ Ngũ dẫn đầu hét khàn cả giọng: "Chung Lê Chung Lêt Vũ trụ bất khả chiến bại!"
Bà Chung mừng đến suýt hoa cả mắt: “Thằng nhóc. này thật biết hô hào.”
Chung Lê duyên dáng cúi chào trên sân khấu để hạ màn, một nhóm người chạy lên tặng hoa, Triệu Tỉnh Xán và Trình Vũ Ngũ chen lấn đến mức suýt đánh nhau.
"Tặng hoa thôi mà anh còn chen hàng, có phép lịch sự không vậy."
"Tay cô ngắn thì trách tôi à?" Chung Lê nhìn qua họ và nhìn về phía sau.
Phó Văn Thâm mặc một chiếc áo khoác đen và đứng phía sau khán phòng.
Mạnh Nghênh một tay lấy bó hoa mà Trình Vũ Ngũ và Triệu Tinh Xán đang chen tới chen lui tranh nhau, ôm nó vào lòng: "Được rồi, được rồi, tôi sẽ nhận hết."
Triệu Tỉnh Xán muốn rút lại: "Em tặng nó cho chị A. Lê đó."
“Em không có mắt nhìn à?” Mạnh Nghênh hất cằm, “Không thấy người đó tới rồi sao?”
Triệu Tỉnh Xán: "Anh ấy đến có liên quan gì đến em, trì hoãn việc tặng hoa của em?"
Mạnh Nghênh hận không thể dùng gậy đánh cô: "Đó là quy tắc của nhà họ, năm xưa sau khi mẹ cậu ấy biểu diễn xong, bó hoa đầu tiên nhất định phải do cha cậu ấy tặng, em hiểu chưa?"
Triệu Tinh Xán lập tức ngoan ngoãn gật đầu: "Em hiểu rồi.
Chung Lê xách váy đi về phía Phó Văn Thâm, tay trái anh không có gì, nhưng tay phải... tay phải thì không thể nhìn thấy.
“Anh không định tặng hoa cho em à?” Cô có chút thất vọng, cúi đầu nhìn về phía sau Phó Văn Thâm.
Sau đó, tay phải Phó Văn Thâm mới từ phía sau đưa ra, cầm một bó hoa hồng đỏ tươi.
Mắt Chung Lê lập tức cong lên, đáy mắt hiện lên một nụ cười, cầm lấy bó hoa từ trong tay anh: "Anh bị người khác dạy hư rồi."
Đôi mắt của Phó Văn Thâm rơi vào khuôn mặt tươi cười của cô, anh đột nhiên nói: "Anh rất thích."
Chung Lê hỏi: "Anh thích gì?"
Anh nói, "Điệu nhảy của em."
"Anh xem hết rồi sao?"
"Ừm"
"Anh xem có hiểu không?"
"Hiểu.
Chung Lê khẽ khịt mũi: "Tốt nhất là anh nên hiểu."
Một nhóm người ở dưới sân khấu nhìn họ, Phó Văn 'Thâm nhắm mắt làm ngơ, úp mặt cô vào lòng bàn tay anh, cúi đầu hôn cô.
Anh yêu Chung Lê đến mức nào? Hôm cô dựa vào vai anh cười với anh, anh muốn tặng cô tất cả trăng và Sao.
Nhưng anh không có ngôi sao, cũng không có mặt trăng, chỉ có một sự chân thành vô giá trị.
Anh chưa bao giờ có được thứ mình thích, cầu xin luôn vô ích, mong đợi chỉ nhận lấy thất vọng, anh đã quen với việc không có được, có được rồi cũng sẽ bị lấy đi, vì vậy anh dần dần học được cách không muốn gì cả.
Anh ngay cả một món đồ chơi rẻ tiền cũng không thể sở hữu, anh thậm chí không thể nuôi một con mèo con yếu ớt, vậy anh có quyền gì để có được cô trong sáng như ánh trăng?
Anh đã không chiến đấu vì nó bởi vì anh không nghĩ rằng anh xứng đáng.
Nhưng khi cô đến bên cạnh anh, anh vẫn không khỏi có chút ích kỷ.
Anh muốn độc chiếm ánh trăng khuyết này, muốn nuôi một con mèo sư tử chỉ thuộc về anh.