La Uyển Oánh vẫn nhớ rằng một lần, Chung Lê đến trường đeo một chiếc vòng tay mới, rất đẹp và đắt tiên, được mẹ cô mang về từ Pháp.
Theo các cuộc thảo luận riêng giữa các nữ sinh trong lớp, chiếc vòng tay có giá hơn 30.000 nhân dân tệ.
Hơn 30.000 nhân dân tệ là số tiền lớn đối với một nữ sinh cấp hai bình thường.
Khi đó La Uyển Oánh đang ngồi cùng bàn với cô, không khỏi thốt lên: “Vòng tay của cậu thật đẹp.”
Chung Lê nhìn cô ta một cái, tùy ý tháo chiếc vòng ra: "Nếu cậu thích thì tặng cho cậu."
La Uyển Oánh sững sờ, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng, cô ta cảm thấy một sự sỉ nhục từ đầu đến chân.
Chung Lê luôn may mắn như vậy, gia cảnh, ngoại hình, tài năng... mọi thứ đều tốt nhất.
Luôn có rất nhiều người thích cô, bất kể cô đi đâu, luôn là ngôi sao, chiếm lấy ánh đèn sân khấu.
Cô luôn có thể đạt được những gì mình mơ ước một cách dễ dàng và cũng có thể ném nó đi như một chiếc giày rách.
Các giáo viên trong trường đều thích Chung Lê hơn, bất cứ khi nào có một buổi biểu diễn quy mô lớn cần được biểu diễn, Chung Lê sẽ luôn là lựa chọn hàng đầu, phòng học khiêu vũ trống cũng được đặc biệt phê duyệt cho Chung Lê độc quyền sử dụng.
Rõ ràng cô ta cũng rất xinh đẹp, rõ ràng cũng đã khiêu vũ từ hồi tiểu học, nhưng trong mắt mọi người chỉ có thể nhìn thấy Chung Lê.
Hạt giống đố kị đã bén rễ trong lòng La Uyển Oánh, mỗi lần nhìn thấy Chung Lê, mỗi khuôn mặt tươi cười, thậm chí chỉ là sự xuất hiện của cô, sẽ biến thành bùn đất u ám và chất dinh dưỡng, nuôi dưỡng những ghen tuông đó mọc điên cuồng như dây leo.
Mạo danh Mạnh Nghênh lừa Hứa Dịch Châu là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng vì Hứa Dịch Châu mà những người coi thường cô ta bắt đầu nịnh bợ cô ta, những cô gái chưa bao giờ chơi với cô ta bắt đâu mời cô đến dự tiệc.
Cô ta đã nhận được sự chú ý và nổi tiếng chưa từng có, chỉ bởi vì Hứa Dịch Châu có một chút đứng về phía cô ta, cô ta có thể dễ dàng có được những gì trước đây mình không thể có được, ngay cả khi Hứa Dịch Châu rất nhanh liền đối xử lạnh nhạt với cô ta, La Uyển Oánh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cọng cỏ này.
Sợi dây chuyên mà Hứa Dịch Châu tặng cho cô ta là món quà đắt tiền nhất mà cô ta từng nhận được, nhưng đáng tiếc lại bị tên khốn kiếp kia nhanh chóng cướp đi. Cô ta không thể giải thích vị trí của chiếc vòng cổ cho. Hứa Dịch Châu, sợ rằng sẽ khiến anh không vui nếu làm mất nó, nhưng cô ta biết rằng Mạnh Nghênh cũng có một chiếc giống hệt như vậy, đã lén lấy nó ra để xem trong giờ học.
Nhưng cô ta không ngờ Chung Lê sẽ can thiệp giữa chừng.
Vì Chung Lê, sự phù phiếm và đoan chính mà cô ta có được trong một thời gian ngắn dễ dàng bị phá hủy, mọi người khinh bỉ và cô lập cô ta, sao mà cô ta không hận được?
Cô ta đã hao tâm tổn sức để giao thiệp với đám bạn không ra gì đó của Hứa Dịch Châu, để kết thân với bọn họ, để thoát khỏi xuất thân của cô ta, mọi thứ cô ta muốn, Chung Lê đều có thể có mà không cần làm gì cả.
Tại sao Chung Lê có thể có được mọi thứ? Tại sao?
Mặc dù chiếc vòng đó là do mẹ cô tặng nhưng nó chẳng là gì đối với Chung Lê vì cô có rất nhiều.
Khi đó cô đối xử với người bạn cùng bàn mới rất tốt bụng, nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của La Uyển Oánh, cô còn tưởng rằng cô ta sẽ rất vui khi được tặng, nhưng không ngờ rằng sự hào phóng cho đi đầy tình cảm của mình lại khiến La Uyển Oánh ôm hận trong rất nhiều năm.
Chiếc nhẫn kim cương chói lọi trên tay cô giống như chiếc vòng tay năm đó, nó làm La Uyển Oánh rất đau mắt.
Chung Lê luôn có thể dễ dàng đánh bại sự điềm tĩnh và đứng đắn của cô ta, trước đây và bây giờ cũng vậy.
“Cô có biết tại sao tôi ghét cô không?” La Uyển Oánh trên mặt không còn tìm được nụ cười, khuôn mặt giả trang dưới lớp phấn trắng lộ ra một chút xanh xám.