Chung Lê hất cằm về phía cổ tay cô ta: “Chiếc lắc. tay này không phải do bạn trai tặng sao?”
Chung Tình lập tức rút tay trái xuống gâm bàn.
Hành động này là đủ để giải thích tất cả mọi thứ.
Ngay lập tức, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào cô ta. Đái Văn Lệ rất quan tâm đến mọi thứ về con gái mình, bà ta tiếp tục hỏi không ngừng.
Chung Tình lườm qua phía đối diện, Chung Lê mỉm cười và nháy mắt với cô ấy.
Chung Tình: "..."
Sắp đến 12 giờ khuya, mọi người tập trung ở sân sau để xem pháo hoa.
Cùng với tiếng đồng hồ điểm 12 giờ khuya, điện thoại của Chung Lê kêu teng teng.
Những tin nhắn chúc mừng năm mới liên tục xuất hiện trong danh sách Wechat, Mạnh Nghênh, Trình Vũ Ngũ, Tống Thanh Mạn đều gửi lì xì cho cô.
Cô trả lời từng người một, nhìn Phó Văn Thâm ở mục tin trên cùng, nhưng anh không gửi cho cô bất kỳ tin nhắn nào.
'Tên cặn bã thậm chí còn không gửi cho cô lời chúc. mừng năm mới.
Cô khẽ hừ một tiếng và bắt đầu gõ.
[Anh không chúc em một câu năm mới vui vẻ sao]
[Có lẽ là không yêu nữa rồi]
[Mèo khóc.jpg]
Trình Vũ Ngũ và Mạnh Nghênh đang sôi nổi tranh giành bao lì xì trong nhóm, Chung Lê tham gia vào trận chiến, chơi được một lúc, khi cô bỏ cuộc thì nhìn thấy ảnh đại diện của Phó Văn Thâm có con số màu đỏ.
Tin nhắn xem trước chỉ là hai từ ngắn gọn:
[Ra đây]
Chung Lê sửng sốt và hỏi anh: [Anh đến rồi sao?]
Sau khi nhắn tin, cô không chờ Phó Văn Thâm trả lời, cô quay sang nhìn những người thân trong nhà đang xem pháo hoa, nhân lúc ông bà nội không để ý cô lắng lặng chuồn đi mất.
Bên ngoài trời rất lạnh, hơi ấm cô mang từ trong phòng ra nhanh chóng bị thay thế bằng sự lạnh lão.
Cô vội vàng chạy ra ngoài nên quên mang theo áo khoác và cũng không muốn quay lại, cô nắm lấy gấu váy và nhanh chân chạy ra phía cửa.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông, không biết là tin nhắn của Phó Văn Thâm hay của ai khác, cô không bận tâm, rẽ vào lối đi, chạy xuống bậc thang đá, liền nhìn thấy bóng dáng cao lớn ngoài cửa.
Chiếc xe màu đen đậu ở ven đường, căn biệt thự bên cạnh mở đèn sáng rực, khiến khu vực này trở nên khá tiêu điều, u ám, chỉ có ánh đèn đường ở hai bên cột đá chiếu sáng.
Phó Văn Thâm đứng sừng sững, đứng trong ánh sáng lu mờ và màn đêm lạnh giá đó, lặng lẽ chờ đợi, nhìn cô nắm lấy gấu váy chạy về phía mình.
Chung Lê và Tây Tây có nhiều thói quen giống nhau, chẳng hạn như lười biếng và được nuông chiều, khi có thể sai khiến người khác thì sẽ không tự mình làm, khi có thể được người khác bồng thì sẽ không tự mình đi.
Người cô chạy đến gặp nhất định là người mà cô muốn gặp.
Chung Lê vẫn đi đôi dép lông cừu mang trong nhà vân chưa kịp thay, cô đang mặc một bộ trang phục phong phanh, khiến cô trông càng thêm mong manh giữa mùa đông lạnh giá.
Cô run rẩy vì gió lạnh, cô chạy đến chỗ Phó Văn Thâm thì đã rút vào lòng anh.
"Lạnh quá, mau ôm em đi!"
Phó Văn Thâm dang tay ra ôm lấy cô, dùng áo khoác quấn cô lại.
Cái lạnh cắt da ngay lập tức được ngăn cách, như thể cô đã bước vào một không gian nhỏ an toàn chỉ thuộc về một mình cô, Chung Lê vùi mặt vào ngực anh một lúc, hơi ấm từ cơ thể anh từ từ sưởi ấm đôi tai và đôi gò má sắp đóng băng của cô.
Cô ngẩng mặt lên trong vòng tay của Phó Văn Thâm: "Anh vẫn chưa nói với em lời chúc mừng năm mới."
Phó Văn Thâm cúi đầu và hôn cô, "Chúc mừng năm mới, Chung Lê."
Đêm giao thừa không có trăng, đôi mắt Chung Lê cong cong như hai vầng trăng khuyết, cô cũng nhón chân hôn anh một cái và nói: "Chúc mừng năm mới, Phó Văn Thâm."
Một tiếng khẽ "chậc" vang lên từ phía sau.
Chung Lê quay lại, thấy Chung Tình cũng từ trong nhà đi ra, cô ta mặc áo khoác và mang xách túi như chuẩn bị ra ngoài.
Chung Tình tỏ thái độ chán ghét: "Đóng phim thần tượng sao? Đừng có hôn hít ngay trước cửa được không."
Chung Lê quay đầu lại gọi to vào trong nhà: "Ông nội, bà nội, thím ba, Chung Tình đi hẹn hò kìa!"
“Chị!” Chung Tình tức giận nói không nền lời, cô ta nghe thấy Đái Văn Lệ gọi mình nên vội vàng chạy đi.
Chung Lê cười ngã vào lòng Phó Văn Thâm: "Em gái em vui thật, hẹn hò mà cũng lén lút."
Cùng lúc đó, giọng nói của ông cụ Chung vang lên: "Lê Lê sao lại chạy ra ngoài đó, bên ngoài lạnh lắm, mau quay vào đây."
Chung Lê lập tức nắm lấy tay Phó Văn Thâm và lên xe: "Chạy mau."