Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 300




Sự việc cuối cùng cũng kết thúc với việc tổ chương trình lên tiếng xin lỗi và La Uyển Oánh bị mắng cho đến khi rút khỏi mạng, chương trình Nhảy múa đi} được ngưng phát sóng vô thời hạn của

'Theo một nguồn tin giấu tên từ nhân viên nộ đài truyền hình, tổ chương trình đang tích cực liên hệ với Chung Lê với hy vọng được đối phương thông cảm, thậm chí còn đưa ra mức thù lao rất cao để mời cô làm huấn luyện viên nhưng đã bị từ chối thẳng thừng.

Nghe nói vị đại tiểu thư hào sảng đó nói: "Số tiền này không đủ để tôi mua vài chiếc túi. Tôi không thích cách làm việc của tổ chương trình, nên không hợp tác."

Sự việc này đã khiến cho Chung Lê nhận được rất nhiều sự quan tâm, số lượng người hâm mộ đã vượt qua hàng chục triệu người mà không cần tốn chút công sức. nào.

Cô đã mở giải thưởng trên Weibo theo như lịch hẹn, bởi vì giải thưởng quá nhiều, quá phức tạp khi xử lý nên cô đã trực tiếp ném cho Lộ Hàng xử lý. Hiệu quả làm việc của Lộ Hàng rất đáng tin cậy, trong vòng ba ngày mọi thứ đã được xử lý ổn thỏa và quà tặng đã được. chuyển đến tay người chiến thắng.

Suốt một tuần sau đó, tên của Chung Lê liên tục. được nhắc đến trên nhiều nền tảng khác nhau.

Một số người mừng rỡ chia sẻ giải thưởng mà họ nhận được, một số người cố gắng đào sâu vào tiểu sử của nàng công chúa nhỏ này để thỏa mãn sự tò mò của người hâm mộ, trong khoảng thời gian ngắn hai từ "Chung Lê" gần như trở thành mật khẩu lưu lượng.

Đoàn Thanh Vân lại gửi lời mời cho Chung Lê sau vài năm, hy vọng rằng cô có thể tham gia đoàn múa.

Thiên tài rất hiếm có, sau Tần Nghiên, không ai có thể lặp lại thành tích rực rỡ của bà ấy, các diễn viên thế hệ trước lần lượt về hưu, những năm gần đây đoàn Thanh Vân đã có phần lạc hậu, trong số các thế hệ trẻ, chỉ có mỗi Trương An An có thể trụ được.

Đích thân cô Đỗ đến thuyết phục, dùng lý trí để lay động tình cảm, nhưng Chung Lê vẫn ra vẻ: "Em phải suy nghĩ lại đã."

Cô Đỗ tức giận đến mức gọi điện cho Tân Nghiên ngay tại chỗ để phàn nàn, Tần Nghiên là người hiểu rõ con gái mình nhất: "Hãy để con bé được bù đắp lại những uất ức mà nó phải gánh chịu lúc đó thì nó sẽ ngoan thôi

"Đã mấy năm rồi mà vẫn còn thù dai vậy sao." cô Đỗ nhìn Chung Lê.

Cô đang ngồi trên ghế sô pha, ăn dâu bạch tuyết mà dì Ngô vừa đem ra, chớp chớp đôi mắt và hùng hồn nói: "Bụng dạ em hẹp hòi mà."

Cô Đỗ không còn cách nào khác đành cầu cứu Tần Nghiên: “Chị mau dạy lại con bé này đi.”

Tần Nghiên nói: "Nó suốt ngày cứ chạy sang chỗ Văn Thâm, ngay cả nhà của mình cũng quên mất rồi, tôi làm sao có thể dạy nó được?"



Chung Lê nghe vậy liền ghé sát vào điện thoại: "Có phải mẹ nhớ con rồi không? Đâu phải ngày nào con cũng đến, một ngày con ở với mẹ, một ngày ở với anh ấy, chạy. luân phiên cả hai chỗ con cũng vất vả lắm chứ."

Tần Nghiên: "..."

Cô đi đến đâu cũng sai khiến người khác đến đó, cũng chẳng biết cô vất vả ở chỗ nào.

Không lâu sau khi cô Đỗ rời đi, Chung Lê nhận được. †in nhãn của Trương An An.

[Tại sao cô từ chối cô Đỗ] Li: [Sợ cô sẽ sợ] Trương An An đã trả lời một loạt dấu chấm lửng.

Chung Lê chậm rãi nhắn: [Sao nào, cô hy vọng tôi đến sao?]

Ann: [Đúng vậy, cô không đến thì tôi làm sao đánh bại cô]

Amn: [Chẳng lẽ mấy năm nay cô đã lục nghề nên không dám đến hay sao]

Phương pháp nói khích tuy là lỗi thời nhưng rất hữu dụng, Chung Lê đáp: [Vậy cô chờ đó, tôi sẽ đến để cho. cô nếm lại mùi vị thất bại]

Với khả năng của Chung Lê, cô không cần phải tham gia cuộc tuyển chọn hàng năm của đoàn múa Thanh Vân, không những vẽ vời thêm chuyện mà còn tạo ra áp. lực cho các thí sinh mới của năm nay.

Sau khi mọi người ở đoàn Thanh Vân thảo luận với nhau, họ quyết định tổ chức buổi lễ gia nhập vào đoàn cho riêng mình cô, đây không chỉ là bài kiểm tra năng lực chuyên môn mà còn là buổi biểu diễn chính thức đầu tiên của cô sau 6 năm rời xa sân khấu.

Chung Lê đã chuẩn bị một điệu múa mới cho buổi biểu diễn này, mỗi ngày cô dành rất nhiều thời gian để luyện tập vũ đạo và thời gian dành cho Phó Văn Thâm đã ít hơn.

Trước đây họ có thể gặp nhau hàng ngày, đến khi cô trở về nước thì hai ngày gặp một lần, cho đến bây giờ đã liên tục 5 ngày không được gặp nhau, mặc dù buổi tối Chung Lê vẫn gọi video cho Phó Văn Thâm, tuy anh không nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được rõ ràng sự hờn giận từ gương mặt vô cảm đó.

Mặc dù số ngày không gặp càng tăng lên, nhưng sự hờn giận này cũng ngày càng nhiều hơn.