Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 273




Đôi chân dài xinh đẹp của cô bắt chéo, chống căm, cô đang lướt vòng bạn bè một cách chán nản.

Sau buổi diễn, Anthony không thay quần áo mà chạy ra ngoài tìm người.

Chung Lê đang nói chuyện với phó tổng giám đốc. của thương hiệu ở khu vực Trung Quốc, anh ta sải bước về phía trước và nói một cách vui vẻ: "Hi! Cô cũng ở đây à"

Chung Lê không ngờ chạy nửa vòng trái đất vẫn không thoát, không ngại nói bậy trước mặt Anthony.

Giơ tay lên vẫy vẫy chào anh ta: "Hi."

"Hai người quen nhau?" Phó tổng giám đốc bất ngờ nói.

"Trước kia may mắn gặp qua một lần." Ánh mắt Anthony nhìn Chung Lê nóng bỏng không hề dời đi, cười nói: "Đây có được tính là duyên phận không? Chúng ta lại gặp nhau lần thứ hai rồi."

Chung Lê căn bản không tiếp sự mập mờ mà anh ta ngụ ý: 'Không tính."

Anthony còn muốn nói gì đó, nhưng Chung Lê không có hứng thú cùng anh ta hồi tưởng, cầm điện thoại di động vẫy phó tổng giám đốc nói: “Tôi về trước đây, ngày mai gặp."

Cô xoay người rời đi, Anthony nhìn thẳng bóng lưng của cô, phó tống giám đốc ở bên cạnh cười nói: "Nếu thích tại sao không đuổi theo, cậu trở nên dè dặt như vậy từ lúc nào vậy."

Anthony vò đầu bứt tóc: "Cô ấy là người phụ nữ đã có chồng, tuy rằng đạo đức của tôi cũng không bao nhiêu, nhưng vẫn có chút."

"Cái gì mà phụ nữ đã có chồng, cậu nói cái gì vậy, cô Chung còn độc thân."

Anthony vẻ mặt rất kinh ngạc: "Cô ấy độc thân? Vậy lần trước..."

"Lần trước cái gì?"



Anthony căn bản không thèm trả lời tiết tố nam rong cơ thể dồn dập, bốc lên một cách cuồng nhiệt, anh nhấc chân sải bước đuổi ra ngoài.

Chung Lê ngồi lên xe trở về khách sạn, vừa mới bước vào sảnh, Anthony, người vẫn đuổi theo cô một đoạn, đã chạy đến chỗ cô, Chung Lê ngạc nhiên hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Thật trùng hợp, tôi cũng ở đây." Biết cô còn độc thân, Anthony công kích trở nên thẳng thừng và nhanh chóng, đi theo cô về phía thang máy: "Cô ở một mình sao? Tôi vừa hay cũng chỉ ở một mình, ở đây cũng không có nhiều bạn bè, rất nhàm chán, lát nữa cùng nhau ăn cơm nha."

"Không tiện." Chung Lê nói.

Anthony hỏi: "Không tiện chỗ nào?"

Chung Lê nhướng mày, lộ ra ba phần đau khổ, ba phần bất đắc dĩ, bốn phần ngọt ngào nói: "Lần trước đã nói với anh rồi, chồng của tôi rất ghen, nếu như anh ấy biết tôi đi ăn tối với anh, anh sẽ gặp nguy hiểm đó."

Anthony bối rối: "Rốt cuộc là cô đã kết hôn chưa vậy?"

“Hừ, có thể nói là kết hôn rồi, cũng có thể nói là chưa kết hôn, còn phải xem anh nhìn từ góc độ nào.” Chung Lê nói nhảm văn chương, vươn tay ấn thang máy.

"Phó tổng Khả Mãn nói với tôi là cô chưa kết hôn." Anthony có thói quen thẳng thắn và cởi mở của người Mỹ, khó khăn lắm mới gặp được người phụ nữ trong mộng của mình, anh ta không dễ dàng từ bỏ: "Nếu cô còn độc thân, xin cho phép tôi được theo đuổi cô."

Cửa thang máy mở ra, chân vừa định bước vào của Chung Lê lắp bắp một lúc, biểu cảm trên mặt sau một lúc ngắn ngủi kinh ngạc trở nên có chút vi diệu.

Phó Văn Thâm, người được cho là đang ở Trung Quốc, vì một lý do nào đó lại xuất hiện ở Los Angeles, đứng trong thang máy của khách sạn nơi cô ở. Trong khoảng cách một mét từ cửa đến thang máy, Chung Lê đối mắt với đôi mắt đen láy đó.

Lời của Anthony chưa lọt vào tai đã biến mất, Chung Lê nhìn khuôn mặt quen thuộc của Phó Văn Thâm, thực ra chỉ mới mấy ngày không gặp, nhưng lại có cảm giác như đã lâu lắm rồi.

Phó Văn Thâm lặng lẽ đứng đó, đôi mắt mờ nhạt lướt qua khuôn mặt cô, rồi quay sang Anthony phía sau cô.

Trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng không khí trong thang máy dường như giảm xuống vài độ ngay lập tức.