"Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bảo bối, anh ấy đối với cậu thật không chê vào đâu được, có đòi hỏi gì cũng được đáp ứng, để cho cậu thỏa sức bay nhảy."
Chung Lê khẽ hừ một tiếng và sờ vào chuỗi ngọc trai đang đeo trên người: "Là anh ấy cố ý."
Anh cố ý đưa cô về nhà, để mặc cô khoe khoang khắp nơi cũng không ngăn cản, cô mất trí nhớ thì đã đành, anh cũng thật sự đưa cô về nhà, đưa đến công ty.
Bây giờ cả thế giới đều biết cô là "Phó phu nhân", cô không biết sau này phải đối mặt với những người đó như thế nào.
“Dù sao tớ cũng không còn mặt mũi nào để gặp người khác nữa.” Chung Lê nghĩ đến những chuyện mất mặt của mình thì cảm thấy không còn thiết sống nữa.
“Cậu sợ bị người khác nhận ra thì tại sao lại chọn một nơi như quán trà sữa thế này?” Mạnh Nghênh thắc mắc, “Có nhiều người như vậy.”
“Trong nhà hàng rất dễ gặp người quen.” Chung Lê nói lý lẽ, “Quán trà sữa kiểu này toàn là học sinh và dân văn phòng, không ai biết tớ cả.”
"Nói cũng..." Mạnh Nghênh còn chưa dứt lời đã nghe thấy một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Đây chẳng phải là Phó phu nhân sao?”
Chung Lê: "...
Mạnh Nghênh: "..."
Chung Lê quay đầu lại thì thấy Địch phu nhân và Cao. phu nhân đang xách theo túi Hermes cùng nhau bước đến.
Cô đã che kín mít như vậy mà họ vẫn có thể nhận ra cô trong nháy mắt.
"Đây chẳng phải là hai người mà lần trước gặp ở Quân Hoa sao?”
Trí nhớ của Mạnh Nghênh không tệ, chủ yếu là do. đội hình một cao một thấp của hai vị phu nhân nhà giàu này rất dễ nhớ, nếu tách họ ra thì có lẽ sẽ không nhận ra.
Mạnh Nghênh có chút lo lắng Chung Lê sẽ không chịu đựng được tình huống xấu hổ này, vừa định hỏi xem cô có muốn yểm trợ để chạy trốn hay không.
Chỉ thấy cô bỗng chốc tạo ra dáng vẻ tao nhã của "Phó phu nhân", cô tháo kính râm ra và mỉm cười nói với hai người: "Xin chào, thật trùng hợp."
"Tôi đang định hùn vốn mở quán trà sữa, vừa khéo Cao phu nhân có kinh nghiệm nên tôi đến đây học hỏi. Quán này là do cô ấy mở." Địch phu nhân nói, "Cô cũng có nhã hứng đến đây uống trà sữa sao."
"Tôi nghe nói trà sữa quán này rất ngon, nên cùng bạn đến đây uống thử." Chung Lê không thay đổi sắc mặt tiếp tục nói: "Thì ra đây là quán của Cao phu nhân. Cao phu nhân thật biết kinh doanh, thảo nào cửa hàng này làm ăn rất tốt."
Mạnh Nghênh rất ngạc nhiên về phẩm chất tâm lý của cô.
Cao phu nhân cười tươi như hoa khi được khen ngợi: “Phó phu nhân khen quá lời, tôi chẳng biết kinh doanh gì cả, chỉ là làm chơi thôi."
Nói chuyện phiếm vài câu, Cao phu nhân và Địch phu nhân còn có việc phải làm, trước khi rời đi họ còn nhiệt tình mời Chung Lê: “Tối thứ sáu tuần sau chúng tôi sẽ tụ tập ở nhà Nhạc phu nhân, năm nào cũng vậy mọi người đều sẽ họp mặt vào trước Tết, và phải dẫn theo người nhà. Lần này cô nhất định phải đến đấy, nếu hôm đó Phó tổng có thời gian có thể cùng đến thì tốt biết mấy."
Chung Lê nở nụ cười đúng mực: "Được chứ, tôi sẽ về hỏi anh ấy."
Hai người vui vẻ rời đi, Mạnh Nghênh uống trà sữa và giơ ngón tay cái lên khen ngợi Chung Lê.
Dáng vẻ phu nhân của Chung Lê biến mất trong giây lát, cô nhanh chóng đeo lại kính râm và hạ thấp vành mũ: "Đi mau, ở đây không an toàn."
Mạnh Nghênh vội vàng kéo cô trốn khỏi quán trà sữa, do đi quá nhanh suýt chút đụng phải người khác.
"Mẹ kiếp không có mắt..." Lục Mao quay đầu lại và nhìn thấy họ, ngay lập tức kiềm chế lại những lời chửi thề: "Chị Lê Lê, chị Mạnh, sao hai chị lại ở đây?”
Lúc này Chung Lê thực sự muốn tìm một chiếc gương để soi, cô đã ngụy trang như thế này, sao ai cũng có thể nhận ra cô trong nháy mắt.
Mạnh Nghênh nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Lục Mao giơ mấy cốc trà sữa đang cầm trên tay lên: "Tôi và lão Ngũ đang chơi căn phòng bí mật ở gần đây, vừa khéo đang thiếu hai người, lát nữa hai chị có bận việc gì không? Hay là đến chơi cùng tụi này nhé."
“Phòng bí mật gì....... Ui cha!" Mạnh Nghênh bị véo vào cánh tay, nhanh chóng nói, "Chúng tôi còn có việc gấp, các cậu chơi đi."
“Việc gấp gì vậy, có cần chúng tôi giúp không?” Lục Mao khá nhiệt tình.
Mạnh Nghênh: "Không cần! Việc này chỉ có hai chúng tôi mới làm được."
“Được thôi.” Lục Mao nhìn Chung Lê nãy giờ vẫn im lặng, “Sao chị Lê Lê lại trùm kín như vậy, thấy không khỏe sao?”
“Cô ấy...” Mạnh Nghênh nhất thời không biết nói gì.
Chung Lê giả bộ ho một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Có chút cảm lạnh."
Có lẽ là vì cô diễn quá tốt nên Lục Mao trợn to hai mắt: "Nghiêm trọng như vậy anh Thâm không đưa chị đến bệnh viện sao?”
Chung Lê mỉm cười: "Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe lại thôi."
Không dễ dàng gì có thể kết thúc cuộc trò chuyện với Lục Mao, Chung Lê và Mạnh Nghênh ra khỏi quán trà sữa và cùng nhanh chân bước đi.