Anh đưa hai tay ra ôm lấy eo của Chung Lê, thấy vậy cô cũng tự giác đưa tay ra ôm lấy anh.
Phó Văn Thâm một tay bế cô ra khỏi giường lớn, sau đó vén chăn lên và nhét cô vào.
Chung Lê bị trùm kín chăn đến tận cằm:
Anh cũng chu đáo quá rồi.
Thực sự không có lời giải thích nào khác.
Hôm nay có buổi kiểm tra lại, vào buổi chiều, Phó Văn Thâm dành chút thời gian quay về đón cô và cùng cô đến bệnh viện.
Liệu trình kiểm tra vẫn giống như trước đây, sau khi làm xong, chủ nhiệm Hoàng lại hỏi cô một vài vấn đề.
Gần đây Chung Lê gặp một số điều kỳ lạ, chẳng hạn như những điều mà cô nhớ rõ ràng nhưng Phó Văn Thâm lại nói không tồn tại.
Cùng với cảm giác quen thuộc lạ thường trong lúc tập khiêu vũ, thỉnh thoảng còn có một vài hình ảnh xuất hiện thoáng qua trong đầu khi cô xoay người hoặc nhảy lên.
Giống như một một đoạn phim ngắn, có lúc là bên cửa sổ sát đất trong phòng luyện tập, có lúc là cây hòe ngoài cửa sổ, hay đàn chim bay lượn vào buổi sớm mại...
Những hình ảnh đó biến mất rất nhanh, nhưng cô. chưa bao giờ học khiêu vũ, thì tại sao cô lại nhảy trong phòng tập.
Những điều này nằm ngoài logic mà cô có thể giải thích, Chung Lê nghĩ rằng chuyện này nhất định có liên quan gì đó đến chuyện mất trí nhớ của cô.
Chủ nhiệm Hoàng an ủi cô và nói: "Đây đều là dấu hiệu cho thấy trí nhớ của cô đang bắt đầu hồi phục. Nó. giống như xem một bộ phim, nếu cô không xem một phần của nó, nó sẽ gây ra không mạch lạc. Trước khi hoàn toàn bình phục, sẽ có tình huống như vậy. Chuyện này đều là bình thường, cô không nên căng thẳng. Cô có thể khiêu vũ nhiều hơn, để tìm cho mình cảm giác quen thuộc, ký ức của cơ bắp thân thể sẽ giúp đánh thức ký ức của đại não."
Chủ nhiêm Hoàng giải thích với Phó Văn Thâm: "Người nhà cũng không nên nóng vội. Trí nhớ của cô ấy đã có dấu hiệu hồi phục. Đây là một tin tốt. Tình hình vẫn tương đối lạc quan. Bây giờ là quá trình chờ đợi tích lũy những thay đổi về lượng để thay đổi về chất”.
Phó Văn Thâm cầm áo khoác của Chung Lê trong tay, hệ thống sưởi trong bệnh viện rất nóng nên cô đã cởi nó trước khi bước vào.
Chiếc áo khoác lông mịn màng, màu hồng mềm mại như kem càng làm nổi bật khí chất lạnh lùng của anh.
Ngay cả câu trả lời "Được rồi" cũng dường như cũng bị gió lạnh bên ngoài bao bọc lấy.
Vừa đi ra khỏi bệnh viện, Phó Văn Thâm đã giúp Chung Lê mặc áo khoác và nắm lấy tay cô.
Gió có chút mạnh, mới đi được hai bước, Chung Lê đã lập tức xoay người, cả người ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh nói: “ tôi sắp bị gió thổi bay rồi, chồng, anh phải bảo vệ tôi. "
Phó Văn Thâm giơ tay ra ôm cô vào lòng, nếu như có thể, anh hy vọng cơn gió này có thể kéo dài lâu hơn một chút.