Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 229




Nghiêm Đường cảm thấy hơi khó chịu, sau khi trở về †ừ Vịnh Thiên Phụ, bà ta bị đau nửa đầu, nằm nghỉ ngơi cả buổi chiều, nhưng vì suy nghĩ cũng không thể ngủ được. Nghe người giúp việc nói anh về liên đứng dậy mặc thêm áo khoác rồi bước ra ngoài.

Phòng ngủ thông với phòng khách, nhà họ Phó nhỏ, ba đời chỉ có năm người, nếu trong nhà có khách sẽ tiếp. đãi ở phòng khách lầu một, rất ít khi vào phòng của Nghiêm Đường và Phó Trường Vệ.

Bình thường chỉ có Nghiêm Đường ở nhà một lúc, nên trang trí trong phòng cũng rất đơn giản, những cuốn sách bà ta thích đọc được đặt ở bên cạnh ghế sô pha, còn chiếc kệ đặt ở bức tường phía đông được dùng để đựng những thứ mà bà ta cho là cần thiết, đáng trân trọng.

Ví dụ, một số đồ mà bà ta yêu thích, là mấy bộ ấm trà cổ và các loại cúp khác nhau được sắp xếp gọn gàng ở hai hàng trên cùng.

Phó Văn Thâm đứng trước kệ, nhìn vào những chiếc. cúp.

Nghe thấy tiếng bước chân phía sau, anh quay người lại.

Không biết là bởi vì trong người không được khỏe, hay là khó chịu một người cùng một con mèo mà anh nuôi ở nhà, Nghiêm Đường đi tới, lông mày hơi nhíu lại.

'Thấy Phó Văn Thâm đến, có lẽ đã biết lý do tại sao, nhưng bà ta cũng không nói gì.

Bà ta ngồi xuống sô pha, hỏi anh: "Giờ này không phải con nên ở công ty sao?”

Lúc Phó Văn Thâm bước vào cửa, anh cởi áo khoác ngoài ra, bộ tây trang đen chỉnh †ề và trang trọng, anh đứng cách đó vài bước, thái độ nói chuyện với Nghiêm Đường rất cung kính nhưng lại không mấy thân thiện.

Giao tiếp giữa mẹ và con trai luôn như vậy. "Hôm nay mẹ đến Vịnh Thiên Phụ sao." Anh nói.

Nghiêm Đường không nói gì, nhưng anh đã nói đến nó trước.



"Hai tháng rồi con không về nhà, nhưng sáng nay mẹ vừa đến đó, thì ngay lập tức buổi chiều con đã về nhà." Nghiêm Đường nói tiếp: "Xem ra con rất lo lắng cho cô ca

Phó Văn Thâm không trả lời oán trách của bà ta, mà bình tĩnh nói: "Đáng lẽ mẹ nên hỏi con trước."

“Đáng lẽ con mới nên là người nói cho mẹ biết trước!” ngữ khí Nghiêm Đường trở nên nghiêm khắc.

"Chuyện lớn như vậy, con đưa cô ta về nhà, mà con cũng không nói cho mẹ. Cho dù con tự làm chủ đưa cô †a vê mà không nói cũng được đi, nhưng trong ba tháng này, có rất nhiều cơ hội để nói cho mẹ biết. Tết trung thu vừa rồi con trở về ăn cơm, nhưng tại sao vì cái gì mà không nói một lời nào? Nếu không phải mẹ phát hiện ra, con còn định giấu mẹ đến bao giờ?”

"Nếu thật sự muốn giấu giếm người khác, thì cũng không nên dẫn cô ta đi rêu rao khắp nơi, còn tự mình đưa cô ta đến bữa tiệc."

Nghĩ đến hôm đó, một người ngoài nói với bà ta tin tức hai người tay trong tay đến bữa tiệc: "Này không phải là con dâu của nhà họ Phó sao? Tôi thường xuyên gặp bọn họ ở Vịnh Thiên Phụ..."

Mà chuyện này bà ta không hề hay biết gì, nghe đến đây lồng ngực của Nghiêm Đường lập tức nổi lên một ngọn lửa không tên.

'Thậm chí còn có tin đồn anh đã đưa Chung Lê đến Cửa hàng Trang sức của trụ sở chính Quân Độ, còn được hưởng đãi ngộ đặc biệt dưới danh nghĩa "Bà Phớ', tổng giám đốc của cửa hàng còn gọi cô là bà chủ.

"Con không biết sao, con đã gây ra náo động lớn đến mức mọi người bên ngoài đều biết rằng con, Phó Văn Thâm, có một người vợ đột nhiên xuất hiện. Hết lần này đến lần khác lừa gạt người trong nhà, con đã nghĩ gì vậy?"

Vẻ mặt của Phó Văn Thâm không thay đổi: "Con chưa bao giờ muốn giấu chuyện này với bất kỳ ai. Khi cần thiết con nhất định sẽ nói cho mẹ, lúc đó mẹ sẽ biết."

Đứa trẻ nào cũng sẽ lớn, rất nhiều chuyện, cha mẹ cũng không còn quyền can thiệp vào, nhưng cha mẹ nào thực sự có thể buông tay? Đặc biệt là khi nhìn thấy con mình mắc lỗi.

Thái độ ương ngạnh và cố chấp của anh càng khiến Nghiêm Đường bực mình hơn, trong lòng nổi lên một cỗ tức giận không nói ra được, nuốt không trôi.