Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 227




Trong lúc nhất thời, bà ta không biết mình nên khó chịu vì Chung Lê gọi "chồng con" rất âm tai, hay nên câm nín trước những lời nói trẻ con khiến người ta muốn tổn thương.

Trong nhà họ Phó, từ Ông Phó đến Phó Trường Vệ hay con trai bà ta, Phó Văn Thâm, không có một người đàn ông nào có thể nói những lời mềm mỏng.

Bà ta và Phó Trường Vệ kết hôn đã ba mươi năm, không nói đến yêu, mà Phó Trường Vệ quanh năm đóng quân ở bồ đội, thời gian ở nhà cũng không có bao nhiêu.

Không nói đến dỗ dành bà ta, Nghiêm Đường còn nhớ mấy năm đầu sau khi kết hôn, bà ta thường xuyên gọi điện thoại cho quân đội, khi đó cũng không có nhiều cơ hội nói chuyện với Phó Trường Vệ, chỉ có thời gian gọi điện thoại cố địn, mỗi lần cũng đều rất ngắn. Bà ta chờ điện thoại cả đêm, còn chưa nói được mấy câu, ông đã khô khan tuyên bố kết thúc: " không có việc gì thì tôi cúp. máy đây."

Mặc dù biết những lời của Chung Lê cũng chỉ là lời nói dối, nhưng lời nói ra lại nghe rất chân thành tha thiết và dễ nghe.

“Cô nói chuyện hay nhỉ.” Nghiêm Đường nói: “Khó trách có thể dụ dỗ Văn Thâm.”

Nói ra lời này, kỳ thực có chút khó chịu, quả thật, không ai thích nhìn con trai mình bị một người phụ nữ dỗ đến quanh tròn như vậy. .

||||| Truyện đề cử: Tuyệt Thế Cường Long |||||

Nhưng Chung Lê dường như không nghe thấy điều đó, và chấp nhận "lời khen" sau đó tủm tỉm nở nụ cười.

"Con đã rất cố gắng để dỗ dành anh ấy. Trước đây anh ấy cũng không để ý hay nói chuyện với con. Sau chấn thương con đã cố gắng hết sức mới khiến anh ấy nói chuyện."



Những lời này làm cho sắc mặt Nghiêm Đường dễ nhìn hơn một chút, người mẹ luôn muốn nhìn thấy con mình chiếm thế thượng phong trong các mối quan hệ, là người được nịnh nọt chứ không phải là kẻ đi lấy lòng, nịnh nọt người khác.

“Cô đã làm gì?” Nghiêm Đường có chút tò mò, Chung Lệ làm thế nào mà dỗ được đứa con trai bướng bỉnh ngang ngạnh của mình trở nên ngoan như vậy.

'Tất nhiên Chung Lê sẽ không nói sự thật.

"Mỗi ngày nói lời yêu thương với anh ấy, dịu dàng và ân cần với anh ấy, và thỉnh thoảng làm nững để anh ấy vui:

"Thật sao." Điều này thực sự khiến Nghiêm Đường ngạc nhiên, những gì bà ta biết về con trai mình chính là tính tình trầm lặng, đối xử mới mọi người rất lãnh đạm, hình như còn không thích phụ nữ làm nũng.

"Tôi còn tưởng rằng nó sẽ không thích điều này."

"Đàn ông ai cũng thích điều này mẹ ạ." Chung Lê nghiêm trang chia sẻ kỹ năng dỗ chồng của mình:

"Không có người đàn ông nào là không thích phụ nữ làm nũng. Có người luôn thể hiện khăng khăng không thích, nhưng thực sự trong trái tim của họ lại thích nó."

Khi Chung Lê đang xem chương trình khiêu vũ trong phòng khách, Phó Văn Thâm đã quay về.

Cô đứng thẳng trên một chân, thân trên duỗi thẳng về phía trước, chân trái duỗi thẳng về phía sau tạo thành góc vuông thẳng đẹp.



Nhìn thấy Phó Văn Thâm, cô bất ngờ nhướng mày, giữ nguyên động tác hỏi: "Sao anh lại về vào lúc này?"

Phó Văn Thâm không trả lời, bước vào, nhìn quanh phòng khách, không có ai khác ngoài cô.

Dì Ngô đang chuẩn bị bữa trưa trong bếp, Nghiêm Đường vừa rời đi không lâu.

"Mẹ tôi đến đây?" Phó Văn Thâm hỏi.

"Ừm." Chung Lê nhìn chằm chằm màn hình, thu chân trái lại đứng thẳng, mũi chân chạm đất, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống. "Tôi muốn giữ mẹ ở lại ăn trưa, nhưng mẹ nói có việc phải làm vào buổi trưa, vì vậy sau đó đã rời đi."

Cô tập trung xem chương trình, không nhìn anh.

Có vẻ như tâm trạng vẫn bình thường, và các động tác thậm chí còn nhẹ nhàng và uyển truyển hơn.

Khi Phó Văn Thâm vào bếp, dì Ngô thấy Nghiêm Đường đến cũng vô cùng sợ hãi nên nhanh chóng thông báo cho anh. Thấy anh về, bà ấy liền kể hết mọi chuyện cho anh nghe, sợ ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con nên cố tình bỏ qua đoạn để muốn vứt đồ.

"Tôi cũng có chút lo lắng, nhưng cô Chung vừa trở về đã ôm lấy cánh tay bà chủ, còn gọi 'Mẹ, tựa hồ bà chủ cũng có chút sợ hãi, nhưng cũng không có đẩy cô ấy ra, sau đó hai người trò chuyện, đang nói..."

Dì Ngô nói đến đây thì ngập ngừng, không biết mình có nhớ nhầm không, lắp bắp. nói: “Đang nói, cô ấy làm thế nào để dỗ dành được cậu.”