Dì Ngô lấy cơm cho Tây Tây, lúc này dì mới có thời gian pha một tách trà cho Nghiêm Đường và mang qua.
Nghiêm Đường đặt túi xách xuống, ngồi xuống sô pha hỏi: "Chung Lê đi đâu?"
"Hôm nay cô Chung cùng Chung phu nhân ra ngoài, hình như là đi gặp thầy dạy vũ đạo..."
"Cô ta gặp thầy dạy vũ đạo để làm gì?"
“cô Chung muốn học khiêu vũ, nên Chung phu nhân thuê một giáo viên để dạy cho cô ấy...”
"Từ hồi tiểu học cô ta đã được mẹ mình dạy khiêu vũ, sao bây giờ lại muốn thuê giáo viên?"
Không biết tại sao nhà mẹ của Chung Lê lại tự nhiên mời giáo viên dạy vũ đạo cho cô làm gì, cũng không biết tại sao bà ấy nghĩ gì mà có thể yên tâm để con gái mình sống trong nhà của một người đàn ông chưa lập gia đình như vậy.
Sau khi Tây Tây ăn xong, nó lại uống một ít nước để cân bằng dinh dưỡng và liếm láp miệng mà đi đến phòng khách.
Nó quan sát Nghiêm Đường không xa không gần một lát, không biết là cảm thấy bà ta không có tính uy hiếp hay là ngửi được hơi thở có giống của Phó Văn 'Thâm, Tây Tây liền nhảy lên ghế sô pha đi đến bên cạnh Nghiêm Đường.
Nghiêm Đường đang uống trà với vẻ mặt lạnh lùng, không muốn phản ứng với nó.
'Tây Tây tựa như quen thuộc mà giẫm lên đùi bà ta, ngẩng đầu ngửi hương trà trong tay bà ta, Nghiêm Đường càng mím chặt môi, cúi đầu khiển trách: "Đi xuống."
'Tây Tây kéo dài giọng kêu một tiếng, giống như muốn đáp lại, nhưng sau khi kêu xong cũng không rời đi, mà nằm trên dùi Nghiêm Đường, lười biếng dựa vào người bà ta.
Nghiêm Đường: "..
Nghiêm Đường bị ép mà khoanh tay lại, dì Ngô vội vàng tiến lên cầm lấy tách trà trên tay bà ta. Sắc mặt bà †a trở nên khó coi, cũng không giỏi đối phó với những con vật nhỏ này, bà ta cau mày nói: "Quả nhiên vật theo chủ, không có quy củ gì cả."
Dì Ngô đi tới ôm lấy Tây Tây, nhưng Tây Tây đã chống cự mà nhảy xuống đất, lại linh hoạt theo đường cũ, ngay lập tức nhảy lên đùi bà ta rồi nằm xuống.
Sợ nếu cố gắng cố tình ôm thì con mèo sẽ vô tình làm cào xước tay Nghiêm Đường, dì Ngô không dám cử: động, bà ấy đứng sang một bên và nói: “Thật ra, cô Chung là một người khá tốt, cô ấy cũng rất xinh đẹp và tốt bụng, mặc dù cô ấy nhìn có chút yếu ớt, nhưng thực ra cô ấy rất chu đáo, lần trước bà Vạn sống một mình ở nhà số ba bị đau tim, chính cô ấy đã thuyết phục người quản lý mở cửa và cứu người kịp thời.
Thân thể Nghiêm Đường cứng ngắc: "Sao bà lại có thể nói giúp thay cho cô ta."
Dì Ngô lúng túng nói: “Thật ra lúc cô Chung mới đến, tôi cũng nhớ là cô ấy và cậu chủ đã từ hôn, tôi không thích cô ấy lắm, sau này ở chung với cô ấy nhiều, tôi mới phát hiện ra cô ấy là thực sự là một cô gái rất tốt. Nếu bà có thể hiểu rõ về cô ấy, thì nhất định không có khả năng không thích cô ấy..."
Gần đây, Chung Lê ngày càng thích khiêu vũ hơn, hôm đó lúc đi ăn tối với mẹ và bà, cô đã đề cập điều này trên bàn ăn, Tân Nghiên nói bà ấy biết một giáo viên từ Đoàn múa Thanh Vân, và gần đây tình cờ có thời gian rảnh rỗi nên đã mời đến dạy Chung Lê.
Hôm nay Chung Lê đi theo Tần Nghiên để gặp cô Đỗ đó.
Cô Đỗ năm nay đã ngoài năm mươi, bảo dưỡng rất tốt nên không hề lộ rõ ra tuổi tác, Tân Nghiên gặp mặt liên gọi chị.
Chung Lê rất ngạc nhiên khi người mẹ bình thường của cô và giáo viên của một đoàn múa hàng đầu lại là chị em. Một trong những người hướng dẫn trong buổi biểu diễn khiêu vũ mà cô đã xem là nữ diễn viên chính của Đoàn múa Thanh Vân.
Tân Nghiên không nói, và nhét một miếng bánh vào miệng cô.
Cô Đỗ mỉm cười xoa đầu Chung Lê: “Đã mấy năm không gặp, tiểu Lê càng ngày càng xinh đẹp.”
“Dì Đỗ, chúng ta đã gặp nhau rồi à?” Chung Lê kinh ngạc.
"Đương nhiên, khi con còn bé chúng ta thường xuyên cùng nhau khiêu vũ...' cô Đỗ thấy Tân Nghiên nháy mắt với mình, kịp thời đổi giọng: " thường xuyên tới nhà chúng ta chơi."