Chung Lê không ngờ anh hôn lại như vậy, mạnh mẽ, hoàn toàn kiểm soát.
Một tay Phó Văn Thâm chống lên sô pha phía sau cô, giữ đầu cô mà hôn thật sâu, Chung Lê bị anh chèn ép trong không gian hạm hẹp, muốn tránh cũng không được.
Cô vươn tay đẩy ngực Phó Văn Thâm ra, nhưng cổ tay lại bị anh nắm lấy, ghì chặt xuống sô pha.
Dáng vẻ chững chạc và hờ hững ngày thường đúng là lừa người, Chung Lê quên mất anh cũng là người có cơ bắp, dễ dàng kiểm soát cô trong lòng bàn tay.
Sức lực của Chung Lê trước mặt anh còn không bằng một con gà, cô giấy dụa vùng vẫy đều không lay động được, bị hôn đến mức không thở nổi, sắp chết vì ngạt.
Đến lúc Phó Văn Thâm bằng lòng buông tha cô, Chung Lê dựa lưng vào ghế sô pha và thở hồng hộc, lồng ngực kịch liệt phập phồng, cánh môi bị nghiền thành màu đỏ tươi, đôi mắt ngấn nước, cô ngước nhìn anh, giống như một con nai con không hề có sức bảo vệ.
Ngón cái Phó Văn Thâm lướt qua cánh môi cô, lau sạch nước còn lưu lại trên đó.
Ánh mắt anh còn sâu thẳm hơn so với ngày thường, thì ra dưới mặt tuởng chừng như tĩnh lặng lại ẩn chứa sự hung hãn khiến cô không thể kháng cự.
Một lúc lâu sau, hô hấp của Chung Lê mới dần ổn định lại, Phó Văn Thâm cẩn thận và chậm rãi lau khô môi cho cô, vẻ mặt bình tĩnh như thường ngày.
Chỉ là khi anh nhướng mày nhìn về phía cô, giọng nói trầm thấp cảnh cáo: "Lần sau còn khiêu khích tôi thì tự gánh lấy hậu quả."
Anh xoay người trở về phòng, Chung Lê trượt xuống ghế sô pha, cầm lấy con gấu bông, che đi khuôn mặt còn chưa hạ nhiệt vì thiếu dưỡng khí.
Sau đó hai tay cô đặt trên bụng, yên tĩnh nằm ngửa trên sô pha.
Thành thật mà nói, phản ứng hôm nay của Phó Văn Thâm vượt xa dự kiến của cô.
Dù sao thì sự nghiệp báo thù của cô mới thực hiện được hơn hai tháng, Phó Văn Thâm, một người từng thủ thân như ngọc hai năm vì người trong lòng mà nhanh như vậy đã bị cô mê hoặc, chứng tỏ sức quyến rũ của tuyệt đại mỹ nhân như cô không phải dạng vừa.
Mặc dù vừa rồi bị anh hôn đến mức không có sức đáp trả nhưng Chung Lê khá là thỏa mãn.
Thắng lợi trong tầm mắt. Cô đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng về phòng, thậm
chí cảm thấy kĩ thuật hôn của Phó Văn Thâm vẫn chưa giỏi lắm, phải để anh học mới được.
Phó Văn Thâm ra khỏi phòng tắm, điện thoại có vài tin chưa đọc, anh mở wechat lên, xem tin của Chung Lê trước.
Nội dung là cô một loạt liên kết được cô chuyển tiếp.
[Làm thế nào để cải thiện kỹ năng hôn....... 1
L8 tuyệt chiêu hôn khiến phái đẹp mê mẩn..
[Mẹo hôn cho dễ thở....... ]
Phó Văn Thâm ngước mắt lên, nhìn Chung Lê đang ngồi trước bàn trang điểm.
Mỗi ngày tắm xong cô đều tiến hành rất nhiều bước chăm sóc da, tốc độ rất chậm, lúc này mới được một nửa, cô đang thoa kem dưỡng da cho cánh tay thon thả của mình.
Miệng ngân nga giai điệu bài hát vừa phát trên xe, dường như tâm trạng rất vui vẻ
Sáng hôm sau, Nghiêm Đường đến Vịnh Thiên Phụ.
Dì Ngô nhìn thấy bà ta qua mắt mèo, nhất thời hơi ngạc nhiên.
Phó Văn Thâm đến công ty, Chung Lê cũng không ở nhà, bà ta bối rối mở cổng, mời Nghiêm Đường vào nhà.
Sau khi con trai trưởng thành không gần gũi với bà ta, chuyển khỏi nhà họ Phó ra sống một mình, lại càng xa cách với bà ta.
Anh không thích Nghiêm Đường hỏi tung tích của mình thông qua Lộ Hàng, không thích Nghiêm Đường nhúng tay vào công việc lẫn sự riêng tư của mình, không thích cô tự tiện đến ngôi nhà anh sống.
Mấy năm nay Nghiêm Đường hiếm khi đến đây, nhưng bà ta rất rõ cách bài trí của căn nhà, sau khi vào cửa, sắc mặt bà ta hơi nặng nề, nhìn thấy ngoài cửa có đôi dép lê nam nữ, trong phòng khách lại có thêm gấu bông, chiếc chăn hồng xếp chồng trên sô pha, bà ta cau mày.
Dì Ngô căng thẳng, dè dặt hỏi: "Bà chủ, sao bà lại đến đây vậy?"
"Dì Ngô, tôi bảo bà đến chăm sóc Văn Thâm, bà lại thông đồng với nó giấu giếm tôi."
Nghiêm Đường vốn có phong thái ưu nhã và khoan thai, lúc nói chuyện giọng điệu không nặng, nhưng những lời trách cứ nghiêm khắc đó khiến trong lòng dì Ngô run rẩy.
"Xin lỗi bà chủ, cậu chủ mời tôi đến chăm sóc cho cô Chung, nói là không tốn nhiều thời gian nên không cần kinh động đến bà, không phải cố ý lừa bà.....
Nghiêm Đường không muốn nghe bà ta giải thích, đi thẳng vào trong nhà, kiểm tra xung quanh một lượt. Mỗi lần kiểm tra xong một chỗ, mặt bà ta lại nhăn lại.
Búp bê vứt bừa khắp nơi, đủ loại tạp chí thời trang và giải trí trên giá ở phòng khách, ổ mèo lắp đầy trên tường; vườn hoa đã được cải tạo, ao cá trong veo và cây cối
Ngôi nhà đã được thay đổi hoàn toàn, rất nhiều thứ xa lạ, mấy thứ này đều thuộc về phụ nữ và mèo.
'Thứ duy nhất khiến bà ta coi như vừa lòng chính là phòng ngủ vẫn ngăn nắp và sạch sẽ như trước, nhìn như không hề bị người ngoài xâm nhập.
"Cô ta ngủ ở đâu?" Nghiêm Đường hỏi.
Dì Ngô chỉ vào một gian phòng ngủ, Nghiêm Đường mở cửa ra nhìn, quả nhiên khắp nơi đều là gấu bông và đồ dành cho nữ.
Sắc mặt Nghiêm Đường khá hơn một chút: "May mà 'Văn Thâm vẫn có chừng mực, phân phòng ngủ với cô ta”
Dì Ngô mở miệng, không biết có nên giải thích hay không, bà ta do dự một lúc, cơ hội giải thích trôi qua, cũng không cần nhắc tới nữa.