Chung Lê rất tò mò không biết Phó Văn Thâm đã trả lương cho Lộ Hàng bao nhiêu mà có thể làm cho vị trợ lý tổng tài này không ngại vất vả thế này, cô vừa ra khỏi toilet, Lộ Hàng đã không biết xuất hiện từ đâu.
Chung Lê trực tiếp hỏi: "Trợ Lý Lộ, lương một tháng của anh là bao nhiêu?"
Lộ Hàng giải quyết việc chung nói: "Công ty có quy định không được thảo luận về tiền lương với người khác."
"Đây là quy định của công ty các anh, không áp dụng được với tôi."
Chung Lê thấy anh ta không chịu nói, lấy tay ra số: "Có nhiều vậy không?"
Cái này không tính là tiết lộ, Lộ Hàng đành phải gật đầu.
Chung Lê lại thêm hai ngón: "Vậy nhiều thế này thì sao?"
Lộ Hàng gật đầu: "Cộng với thưởng cuối năm, phải." Chung Lê: "Quao."
"Ngài hỏi cái này làm gì?"
"Để xem tôi mời anh về làm việc cho tôi được
không.", Chung Lê kịp thời bỏ ý định trong đầu, "Quên đi, đắt như vậy, tôi vẫn nên túm túi lại thì hơn."
Hai người xuyên qua hội trường, Chung Lê cũng không chú ý tới Lộ Hàng bất động thanh sắc dẫn đường ở phía trước, dẫn cô tránh qua một khu vực nào đó.
Gặp được Địch phu nhân, vừa thấy Chung Lê cô ta lập tức bước tới: "Này, rốt cục cũng tìm được cô."
"Sao lại tìm tôi thế", Chung Lê đang nhàm chán, thấy chỗ người quen thân thiết, liền thoải mái cùng đến tán gẫu với nhau: "Có chuyện gì đấy?”
"Không có gì, chỉ là thấy yến hội lớn vậy mà cô lại không ở đây, chồng cô còn mang theo bạn gái khác tới, có chút tò mò mà thôi. Đúng rồi, người đi cùng chồng cô rốt cuộc là ai vậy?", Địch phu nhân cả mặt đều là hứng thú xem náo nhiệt.
"Mẹ chồng tôi.", Chung Lê nói.
Địch phu nhân sửng sốt. Cô ta cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng từ đằng xa, sau đó không gặp lại Phó Văn 'Thâm nữa, không biết hóa ra lại là mẹ anh.
Chung Lê hào hứng hỏi: "Hình như cô đặc biệt chú ý tới chuyện nhà của tụi tôi nhỉ,sao nào, muốn tham gia hả?"
Địch phu nhân bị cô nói cho biến sắc: "Đây không phải là quan tâm đến cô sao."
Chung Lê ngọt ngào cười: "Cảm ơn cô nha."
Biểu tình Địch phu nhân có chút vặn vẹo quỷ dị.
Người phụ nữ mặc lễ phục màu xanh ngọc đi tới từ bên cạnh, bước chân vội vàng, dường như có chút sốt ruột.
Đột nhiên không biết dưới chân bị thứ gì vấp phải, cả người cô ta mất trọng tâm, thẳng tắp lảo đảo về phía Chung Lê, ly rượu vang đỏ cùng một khối bánh kem lớn trong tay theo thân thể cô ta cùng đổ về phía Chung Lê.
Mắt thấy đĩa bánh ngọt sắp rơi xuống, ly rượu vang sắp hắt ra.
Địch phu nhân kinh hô một tiếng: "Cẩn thận!" rồi hoảng sợ che miệng lại.
Một giây trước khi cơ thể kia mất thăng bằng đụng phải Chung Lê, cứ như Chung Lê có mắt ở bên cạnh, dưới chân xoay một cái, linh hoạt nhẹ nhàng né tránh.
Nếu như người phụ nữ váy xanh đụng phải Chung Lê, lảo đảo hai bước là có thể đứng vững, chẳng qua rượu vang đỏ cùng bánh ngọt sẽ "hy sinh" hết, khiến cho chiếc. váy nhung đỏ xinh đẹp trên người Chung Lê gặp tai nạn.
Chung Lê lần này tránh được, ngược lại làm cho cô. †a mất mục tiêu ngã ra ngoài, rầm một cái nằm sõng soài trên mặt đất, rượu vang đỏ hắt hết lên người mình.
Chung Lê đứng một bên, vô tội nhún vai: "Oops."
Lương Xuân chống tay muốn đứng lên, không chú ý trên đất có ly thủy tinh vỡ, trực tiếp ấn lên.
"A", cô ta hét lên trong đau đớn.
Lương Chỉ vội vàng chạy lại đỡ chị dậy: "Chị, chị không sao chứ?”
Lương Xuân chật vật đứng lên, bánh ngọt bị thân thể cô ta đè bẹp, kem cùng mảnh vụn bánh dính vào chiếc váy dài xanh biếc hết sức rõ ràng.
Nhưng mà căn bản cô ta vô tâm để ý, tay phải nắm chặt tay trái đang chảy đây máu, không dám chạm vào. mảnh ly vỡ đã đâm sâu vào, đau đến mặt trắng bệch.