Phòng tiệc có rất nhiều người, Chung Lê còn chưa †ìm được Phó Văn Thâm đã bị người cản đường.
Một người đàn ông khoảng 30 đến trước mặt cô, đưa cô ly rượu vang rồi chủ động trả lời: "Người đẹp bị lạc sao? Em đang tìm gì thế, tôi giúp em tìm."
Ngũ quan người này mũi ra mũi, mắt ra mắt, miễn cưỡng có thể lọt vào mắt, dáng người cũng đầy đặn, không béo không gầy, nhưng có vẻ hắn ta khá tự tin vào. bản thân mình, mái tóc chải ngược ra sau bóng lưỡng, nghiêng người cong khóe miệng cười một cái tự cho là †à mị, toàn thân lộ ra cảm giác dâu mỡ như phụ nữ toàn thế giới đều sẽ quỳ gối dưới gấu quần hắn ta.
Người này không biết lấy tự tin từ đâu ra, hai vị quản gia đẹp trai lúc trước Chung Lê mời còn đoan chính hơn cả hắn ta.
Cô mỉm cười có lệ, nhưng bởi vì nhan sắc xinh đẹp nên ánh mắt giều cợt lại trở nên rất động lòng người.
" Tôi đang tìm chồng tôi, anh có thấy anh ấy không?”
Người đàn ông khi kinh doanh rất tự tin có thể mua rẻ bán lớn, vậy nên tích trữ được cho mình không ít thứ, nghe vậy chọn bỏ ngoài tai ẩn ý của cô, lại mập mờ cười rộ lên, cố ý đè giọng cho trầm lại: "Tìm chồng sao, em xem tôi thế nào."
Chung Lê thật tiếc khi không tính đến chuyện này, cũng muốn lấy điện thoại di động ra quay lại, chỉ một đoạn này cũng đủ cho Mạnh Nghênh cười vui vẻ cả tháng rồi.
Một chút lễ phép cuối cùng cũng lười duy trì, vừa định nói hắn ta về mua gương mà soi lại bản thân, một âm thanh lạnh lùng bất thình lình vang lên bên cạnh.
"Vấn đề này không bằng anh về tự mình hỏi Chu phu nhân."
Người đàn ông bóng lưỡng quay đầu nhìn người tới thì sửng sốt, thần sắc nhất thời trể nên nịnh nọt không ít: "Phó tổng."
ánh mắt Chung Lê sáng ngời: "Chồng ơi!"
"Cô ấy là..." sắc mặt của người đàn ông bóng lưỡng kia xanh biếc, đổi màu đặc sắc.
Phó Văn Thâm liếc mắt một cái cũng không thèm, không nói một lời nhìn chằm chằm Chung Lê, con ngươi bình tĩnh thường ngày lúc này lạnh băng.
Anh cởi nút áo âu phục, cởi áo khoác, khoác lên vai Chung Lê.
"Váy em đẹp như vậy đều bị anh che mất rồi.", Chung Lê đưa tay đẩy ra, "Em không lạnh."
Phó Văn Thâm cầm hai bên cổ áo kéo về phía trước, Chung Lê liền bị cái áo bọc kín mít theo động tác của anh.
"Tôi cảm thấy cô lạnh."
Anh rũ mắt quấn áo cho Chung Lê, động tác chậm rãi nhưng không thể kháng cự.
Bộ âu phục này đối với Chung Lê mà nói là quá lớn, lần này đừng nói là lưng, nửa người cô đều bị giấu nghiêm ngặt trong âu phục đen.
Hàn khí trên người anh tỏa ra bốn phía, còn có bá đạo hiếm thấy, Chung Lê không biết có phải là do anh còn chưa hết giận hay không.
Không biết xấu hổ mà tức giận. Mình thì mang theo. người phụ nữ khác đi tham gia yến hội của nhà họ Phó, công khai đánh vào mặt Phó phu nhân như cô, hiện tại cô mặc một cái váy đẹp một chút cũng không cho phép, tiêu chuẩn kép cũng đâu có như thế?
Trong lòng Chung Lê cầm roi da quất anh vài cái.
Người đàn ông bóng lưỡng bên cạnh nhìn tư thái này của hai người thì còn gì là không rõ nữa, trong lòng nhất thời như có cơn bão vừa cuốn qua, hắn ta trêu ai chả được, hết lần này tới lần khác lại trêu phải người của Phó Văn Thâm...hôm nay hẳn ta tham gia buổi dạ tiệc nên mới may mắn được chào hỏi vị thái tử gia này, còn không biết người ta có bạn gái chứ đừng nói là có quen biết.
Người đàn ông bóng lưỡng này sợ đắc tội anh, vội vàng cười nói: "Thì ra người đẹp là bạn gái của Phó tổng, thất kính thất kính."
Chung Lê lập tức quay đầu sửa lại: "Tôi là vợ anh ấy."
Phó Văn Thâm chỉ liếc mắt nhìn cô thật sâu, cái gì cũng không nói, mặc định.
"Hả? Phó tổng đã kết hôn?", người đàn ông chấn động, một mặt kinh nghi bất định, một mặt vội vàng nói: "Là tôi có mắt không biết thái sơn, lời nói vừa rồi ngàn vạn lần đừng cho là thấy, con người tôi có điểm này là không tốt, thấy mỹ nữ là chẳng nhớ gì cả."
"Chu tiên sinh phải không."
Chung Lê chẳng hưởng thụ gì lời nịnh nọt của hắ ta, nghiêng đầu ôn nhu xinh đẹp cười, nói với hắn ta: "Nếu đã kết hôn, chắc hẳn hôn lễ cũng đã lập lời thề trước mặt mọi người, muốn cả đời yêu vợ mình. Sao còn chưa tới cả đời mà, anh không tính giữ lời thề à?"
Lời nói của cô như đang ám chỉ, không biết đến tột cùng là nói cho Chu tiên sinh nghe hay là cho người bên cạnh nghe.
"Tôn trọng và chăm sóc vợ của mình, không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, đây không phải là những phẩm chất cơ bản của một người đàn ông sao? Nếu ngay cả điểm này còn không làm được, vậy thì xứng đáng cùng người mình thật lòng yêu bước vào hôn nhân sao?"
Chu tiên sinh ngập ngừng: "Cô nói đúng.", rồi vội vàng tìm cái cớ để chạy trốn: "Tôi không làm phiền hai người nữa."
Chung Lê cân nhắc cả hai người xong, ánh mắt hướng về phía Phó Văn Thâm, liếc một vòng lại không tìm thấy "bạn gái" đáng ngờ đâu.
Cô lắc đầu, tiếp tục tìm kiếm trên phạm vi rộng hơn