Nửa giờ sau, Tống Thanh Mạn đến, mang trái cây giáng sinh đến cho hai người, toàn thân tràn ngập màu đỏ tươi, trông rất lễ hội.
Ba người cùng nhau ăn bữa tối Giáng sinh, Chung Lê ngồi đối diện Tống Thanh Mạn, thỉnh thoảng chống cằm nhìn cô ấy.
Tống Thanh Mạn bị cô nhìn mấy lần, hỏi: "A Lê, em đang nhìn gì vậy?"
Chung Lê cười và nói: "Hãy nhìn chị xinh đẹp đó." Trái tim của Tống Thanh Mạn vỡ òa trong niềm vui.
Lúc này, Chung Lê hỏi: "Chị ơi, chị có biết chồng em tối nay đi đâu không?"
'Tống Thanh Mạn lộ ra vài phần u sầu: "Đã mấy ngày chị không gặp anh ấy rồi."
Chung Lê đưa tay ra và vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô ấy để an ủi.
Đúng lúc này thì có cuộc điện thoại của Địch phu nhân.
Sau khi nhận được cuộc gọi của cô ta, Chung Lê hơi ngạc nhiên: "Sao lại nhớ tới gọi điện thoại cho tôi vậy?"
“Cũng không có chuyện gì” Địch phu nhân nói, "Chỉ muốn hỏi cô, bữa tiệc tối nay cô có đến không?”
Chung Lê hỏi: "Tiệc gì?"
“Cô không biết một tiếng, giọng nói ẩn chứa ý tứ sâu xa, “Là bữa tiệc từ thiện của nhà họ Phó. Cô không phải là Phó phu nhân sao, sao tiệc nhà cô mà cũng không biết vậy."
?” Địch phu nhân đột nhiên cười
Bữa tiệc từ thiện của nhà họ Phó...
Chung Lê cau mày, cô thân là Phó phu nhân, vậy mà hoàn toàn không biết gì cả.
Tại sao Phó Văn Thâm không nói với cô?
"Việc bận" tối nay của anh ấy có phải là bữa tiệc này không?
Vì đó là bữa tối từ thiện của nhà họ Phó, tại sao không đưa cô là Phó phu nhân đi theo tham gia cùng?
"Tôi còn tưởng mọi người lại tổ chức tiệc tối gì chứ."
Lông mày Chung Lê không giãn ra chút nào, Mạnh Nghênh thấy biểu tình của cô không đúng, dùng khẩu hình miệng hỏi: Ai gọi. Chung Lê không trả lời, xã giao với Địch phu nhân qua điện thoại: "Tiệc nhà tôi, tôi đương nhiên tham gia rồi."
“Nhưng tôi thấy người phụ nữ chồng cô đưa theo không phải là cô.” Địch phu nhân lại tung ra một quả bom, giọng điệu có chút hả hê, “Cô đang ở đâu, sao tôi không thấy cô.”
Chung Lê cau mày, trầm ngâm nhìn Tống Thanh Mạn.
Bạch Nguyệt Qunag đang ngồi ở đây, người phụ nữ Phó Văn Thâm đưa theo là ai?
Chẳng lẽ ngoài cô ấy ra, còn có tiểu yêu tỉnh khác?
Chung Lê sắc mặt lạnh hơn cả cây kem trước mặt, cô dùng nĩa ghim vào quả táo, ngữ khí bình tĩnh nói: "Không thấy tôi sao? Hay là cô tìm kỹ lại xem."
Sau khi cúp điện thoại, cô tuyên bố với hai người kia: "Tớ có một bữa tiệc phải tham dự, hai người cứ từ từ thưởng thức bữa tối, muốn gọi món gì thì gọi, tính hết vào tài khoản của chồng tớ."
Cái chết của con trai cả là một đòn giáng mạnh đối với Phó Trường Định, kể từ đó, ông đã thành lập một quỹ từ thiện để tài trợ cho các bệnh viện lớn, hỗ trợ tài chính cho việc nghiên cứu và điều trị các bệnh nan y, đồng thời mở ra cuộc sống xanh cho những bệnh nhân mắc bệnh nan y không có tiền điều trị.
Trong những năm qua, Tổ chức Văn Việt đã giải cứu thành công hàng trăm bệnh nhân và phạm vi bảo hiểm phúc lợi công cộng đã dân được mở rộng từ Vân Nghi ra toàn quốc.
Khi quy mô của quỹ ngày càng lớn, nó đã được quản lý bởi các chuyên gia, trùng với dịp kỷ niệm 15 năm thành lập, quỹ đã tổ chức bữa tiệc tối từ thiện hoành tráng này.
Khi Chung Lê thay bộ lễ phục và vội vã đến bữa tiệc tối, lúc đó mới hơn chín giờ.
Sau khi Lộ Hàng trả lời cuộc gọi của tài xế, anh ta vội vàng đến chỗ Phó Văn Thâm đang nói chuyện với ai đó và thì thầm vào tai anh ta: "Phó tổng, ông Trương vừa gọi điện đến, nói phu nhân đã đến ngoài cửa."
Phó Văn Thâm mặc một bộ vest đen với chiếc nơ cổ hiếm có trên cổ áo, khuôn mặt nghiêm nghị toát lên một chút vẻ sang trọng của người Anh.
Tay phải anh cầm ly sâm panh, nghe thấy vậy, vẻ mặt cơ hồ không có gì thay đổi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, nơi này với cửa lớn không cùng phương hướng, ngoài cửa sổ chỉ có một mảnh cỏ xanh, phản chiếu ánh sáng rực rỡ trong đêm tối, sáng như ban ngày.
Phó Văn Thâm từ từ xoa ngón tay lên ly, rượu có nhiệt độ hơi mát thấm vào thành kính trên đầu ngón tay anh.
Dừng một chút, anh nói: "Đưa cô ấy vào."