Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 204




Nó vốn còn mang ý nghĩa mỗi buổi sáng thức dậy với kỳ vọng “biết đâu hôm nay mọi thứ sẽ khác” nhưng thực tại thì Nghiêm Đường lại ngồi đối diện bàn ăn, nghiêm khắc đặt câu hỏi: “Con lại lớn thêm một tuổi rồi, con cảm thấy một năm này phương diện nào của bản thân có tiến bộ?”

Phó Văn Thâm dần dần hiểu ra, ngày này cũng không có gì đặc biệt cả.

Bất quá lại là một ngày bình thường tẻ nhạt đơn điệu, không có gì khác biệt hết.

Vốn 6h hôm nay sẽ có một cuộc họp nhưng Chung Lê lại gửi WeChat cho anh hỏi: [Chồng yêu, hôm nay mấy giờ anh tan làm vậy ~]

Phó Văn Thâm bảo Lộ Hàng thông báo xuống bên dưới lùi cuộc họp đến ngày mai, đúng 6h anh tan sở, rời khỏi cao ốc của công ty.

'Trở về Vịnh Thiên Phụ, thang máy đi lên ngột ngạt yên tĩnh, anh đứng trong buồng thang máy lặng lế nhìn những con số chuyển động đều đặn theo quy luật.

Thang máy “ding' một tiếng dừng lại ở tầng cao nhất, Phó Văn Thâm như thường lệ mở cửa, bước vào, trong tiếng hét 'surprise' như đấm thẳng vào tai người điếc kia, bước chân khựng lại.

Căn nhà bình thường vốn yên tĩnh nay lại tập trung hơn mười mấy người, phòng khách chen chúc thành một đoàn, Chung Lê được vây ở giữa, hai tay bưng một chiếc bánh kem vô cùng tinh xảo, cong mắt mỉm cười cực kỳ xinh đẹp.

'Tâm mắt Phó Văn Thâm dừng lại chốc lát trên mặt cô, sau đó lại vượt qua đám người quét mắt nhìn phía sau bọn họ, trong nhà được trang trí rất tưng bừng.

Anh thu hồi tầm mắt, cởi áo bành tô ra, vô cảm bước vào.

Bầu không khí bắt đầu trở nên se se lạnh.

Trình Vũ Ngũ thu lại hàm răng trắng bóc đang nhoẻn cười, nhỏ giọng lâm bầm: “Xong rồi, có vẻ như không hề bất ngờ chút nào cả.”

Hứa Dịch Châu: “Đã bảo rồi mà. Giờ đã biết hối hận chưa? Trong số mấy người ai có thể hiểu cậu ấy hơn tôi hả”

“Tiết mục tiếp theo chẳng phải là ụp bánh kem lên mặt cậu ấy sao, ai lên?”



Mạnh Nghênh cảm thấy nhiệt độ trong phòng khách đang giảm xuống, thành thật mà nói thì lúc được mời đến dự tiệc sinh nhật của Phó Văn Thâm đã khiến cô ấy rất thụ sủng nhược kinh rồi, còn cho rằng bản thân được. hưởng ké ánh hào quang của chị em tốt nhà mình. Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt Phó Văn Thâm, nào có giống người được mừng sinh nhật, giống chủ nợ hơn thì có.

“Tiểu Ngũ.” Thời khắc quan trọng chỉ có thể đẩy em trai ra, Tống Thanh Mạn nói, “Chỉ có thể là em lên.”

Trình Vũ Ngũ một mặt táo bón: “Ông đây mới không đi! Là ai nghĩ ra cái chủ ý tào lao này vậy?”

Hứa Dịch Châu cười lạnh một tiếng: “Chính cậu đấy.

Bọn họ đùn qua đẩy lại, Chung Lê khế lắc đầu, một đám không có tiền đồ, chỉ có thể để cô lên thôi.

Cô bưng bánh kem tiến lên phía trước, bày ra trước mặt Phó Văn Thâm: “Bánh kem này là em tự tay mua cho anh đấy.”

Cũng chỉ có cô mới có thể nói 'chính tay mua' còn chân thành hơn cả “chính tay làm.

Nói xong, cô dùng đầu ngón tay khoét một vệt bơ. nhỏ trên bánh kem, dưới ánh mắt đăm đăm của quần chúng xung quanh quệt nhẹ lên chóp mũi Phó Văn Thâm.

“Sinh nhật vui vẻ, chồng yêu ~” Vệt bơ trắng ngà rất không tương xứng với gương mặt đẹp trai lạnh lùng nghiêm nghị của Phó Văn Thâm, cứ như hắt sữa lên tảng đá vậy.

Vệt bơ cứ thế treo trên chóp mũi Phó Văn Thâm, vững vàng ổn định ở đó, không trượt cũng không rớt.

Phó Văn Thâm rũ mắt nhìn, vẻ mặt anh nhạt như nước vừa tan ra trên đỉnh núi tuyết.

Trình Vũ Ngũ phục sát đất: “Bà nội' tui thiệt cmn dũng cảm”

Mạnh Nghênh bắt lấy cánh tay người bên cạnh hỏi: “Anh ta sẽ không tức giận mà ụp bánh kem lên mặt cục cưng nhà tôi đấy chứ?”