Với tư cách là khu biệt thự đỉnh cấp hạng nhất hạng nhì của thành phố Vân Nghị, phí quản lý tài sản của Vịnh Thiên Phụ vô cùng đắt đỏ, các dịch vụ tương ứng cũng cực kỳ chu toàn, được chăm chút tỉ mỉ từng li từng tí.
Quản lý Tiểu Thôi tuy trẻ tuổi nhưng đáng tin cậy, thường ngày nếu có việc gì, chỉ cần Chung Lê bàn giao một tiếng, anh ta sẽ lập tức lo liệu ổn thỏa ngay, mọi việc đều có câu trả lời thỏa đáng, việc nào việc nấy đều được sắp xếp đâu ra đấy, chưa bao giờ cần ai hối thúc cả.
Lần này đã qua một tuần mà hệ thống sưởi ấm sàn nhà vẫn chưa sửa xong, Chung Lê liền gọi người đến hỏi thăm.
“Lần trước không phải anh nói cần hai ba ngày sao, đã qua một tuần rồi sao vẫn chưa thấy tin gì thế?”
Không đến 10 phút Tiểu Thôi đã chạy tới, nghe vậy liền giải thích: “Lô hàng cuối cùng của công xưởng bên Đức vừa hay bị người khác đặt trước mất rồi, tôi đã đổi sang xưởng khác nhưng gần đây đều không có hàng, vì thế cần phải đợi thêm một thời gian nữa.”
“Sao lại không khéo như vậy.” Chung Lê có hơi khó hiểu, “Lẽ nào còn phải đợi đến khi bọn họ mở dây chuyền sản xuất mới ư, vậy tôi phải đợi đến năm nào tháng nào.”
Tiểu Thôi vò đầu bứt tóc: “Vậy cũng không cần.....”
Chung Lê cảm thấy lần này anh ta xử lý việc không được tốt lắm, nhưng cô cũng không tức giận, còn tốt bụng soi sáng cho anh ta: “Công xưởng không có hàng, đại lý phân phối của các quốc gia khác hẳn là sẽ có mà, các anh có thể thử liên hệ các đường dây mua hàng khác xem sao.”
“Trở về tôi sẽ liên hệ ngay.”
Công ty quản lý tài sản có chuẩn bị quà đông chí cho chủ bất động sản, bao gồm một gói hải sản tươi sống và hai chiếc khăn quàng cổ lông dê, một chiếc hoa văn sọc caro màu xám than, chiếc còn lại hoa văn bong bóng màu hồng phấn.
Tiểu Thôi tiện đường mang quà tới luôn: “Đông chí sắp đến rồi, bọn tôi đã chuẩn bị trước quà tặng cho cô và Phó tiên sinh. Khăn quàng cổ chuẩn bị cho nữ vốn là màu kem đơn giản không cầu kỳ, chiếc của cô là tôi đặc. biệt chọn riêng cho cô đó, tôi cảm thấy cô sẽ thích.”
“Tôi rất thích.” Chung Lê cong mắt, “Cảm ơn anh.”
Tiểu Thôi cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng bóc: “Cô thích thì tôi yên tâm rồi. Chúc cô và Phó tiên sinh trải qua đông chí vui vẻ.”
Sau khi Tiểu Thôi rời đi, dì Ngô cất gói hải sản vào tủ lạnh, lẩm bẩm một câu: “Nhanh như vậy đã sắp đến đông chí rồi, vậy sinh nhật của cậu chủ cũng sắp tới
Nói rồi bà ta vội vã lấy điện thoại của mình ra nhìn ngày tháng, cả người suýt chút nữa nhảy dựng lên: “Ôi trời, chính là hôm nay!”
Chung Lê đang chải lông cho Tây Tây ngước mắt lên, “Hôm nay?”
“Đúng thế” Dì Ngô ảo não cực kỳ, “Sinh nhật của cậu ấy vào trước đông chí ba ngày, mấy năm trước vào lúc này thì tuyết đã rơi rồi, năm nay tuyết không rơi, tôi cũng quên khuấy mất.”
Khí hậu Vân Nghi ẩm và ấm áp, mùa đông tuyết ít, đã vào giữa tháng 12 rồi mà một phiến tuyết cũng không thấy.
Hôm nay là sinh nhật của Phó Văn Thâm?
Chung Lê vậy mà chẳng có ấn tượng chút nào.
Haizzz, là một người vợ hiền lương thục đức, sao lại có thể quên mất sinh nhật của chồng chứ?.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Nhưng chuyện này cũng không thể trách cô được, ai bảo cô mất trí nhớ cơ chứ.
Vì sao cô mất trí nhớ, còn không phải do Phó Văn 'Thâm làm tổn thương sâu sắc đến tình cảm của cô sao, hại cô không cẩn thận xảy ra tai nạn.
Nói tóm lại, tất cả đều là lỗi của tra nam.
Có điều nếu hiện tại đã biết rồi, hiển nhiên cần phải cứu vớt kịp lúc, Chung Lê ngay lập tức móc điện thoại ra gọi cho Trình Vũ Ngũ.
“Tôi còn tưởng rằng năm nay các chị muốn đơn độc tổ chức đấy.