Trước khi Phó Văn Thâm vào nhà, anh đã nhận được một cuộc gọi từ Hứa Dịch Châu, nhắc nhở anh đừng quên đón Tống Thanh Mạn vào cuối tuần này.
Anh cúp điện thoại bước vào cửa, phòng ăn sáng đèn, mùi thức ăn nóng hổi thoang thoảng, Chung Lê đang ngồi ở bàn ăn ăn bữa khuya.
Cô nghe thấy tiếng mở cửa, đuôi mắt khẽ nhướng lên, liếc nhìn anh một cái.
Khi nhìn thấy anh, cô không tươi cười chào đón anh như mọi khi, cũng không gọi chồng ngọt ngào, cứ như là nhìn thấy người xa lạ, cô lạnh lùng đảo mắt nhìn sang chỗ khác rồi cúi đầu tiếp tục ăn mì.
Dì Ngô sợ buổi tối cô ăn đồ quá cay nồng sẽ bị phù thũng vào ngày hôm sau, nên đã đặc biệt nấu nước dùng thanh đạm, cho dưa chuột thái nhỏ dưới đáy bát, thêm trứng cắt sợi, đậu bắp, rắc hạt mè và rong biển vào tô mì, cùng với một miếng chanh để tăng thêm sự tươi mát.
Cái tên Tống Thanh Mạn đã ảnh hưởng trực tiếp đến †âm trạng của Chung Lê.
Bạch Nguyệt Quang mà trước đây cô đã cất công tìm kiếm, giờ đây đã được tìm thấy nhưng cô lại thấy không vui.
Thử hỏi, phát hiện ra người tình mà chồng mình hằng mong nhớ thì ai lại có thể vui được chứ?
Ngay cả việc nhìn thấy Phó Văn Thâm cũng không thấy vừa mắt, cả món mì udon mà dì Ngô nấu cho cô cũng đột nhiên thấy chán ăn.
Cô đặt đũa xuống: "Tôi no rồi."
“Mới ăn có chút đã no rồi sao?” dì Ngô nhanh chân chạy từ trong bếp ra, lo lắng nhìn bóng lưng của cô đi trở về phòng.
Nhìn thấy Phó Văn Thâm trở về, bà ta lẩm bẩm vài câu: “Cô ấy không ăn cơm tối, nói là tâm trạng không tốt không muốn ăn, vừa rồi nói đói bụng nên tôi nấu một bát mì cho cô ấy, vậy mà cũng không ăn được bao nhiêu."
Phó Văn Thâm cởi áo khoác vắt lên tay, lướt nhìn bát mì còn lại hơn một nửa, trước khi Chung Lê đứng dậy rời đi, cô đã thầm liếc nhìn anh một cái.
"Hôm nay cô ấy đã đi đâu?" anh hỏi.
“Hôm nay cô ấy không ra ngoài, cả ngày ở nhà với Tây Tây." dì Ngô nói, “Buổi chiều có mấy cậu trai tới, đầu tóc nhuộm màu sặc sỡ, nói là bạn của cậu, đến để xem con mèo."
Lúc đó trong lòng dì Ngô đã nghĩ thầm sao thiếu gia nhà họ lại có những người bạn lưu manh như vậy.
"Tây Tây cũng không màn đến bọn họ, ngồi nói chuyện phiếm một lúc rồi rời đi, không ở lại lâu."
Nghe có vẻ như là đám người Trình Vũ Ngũ, nhưng Chung Lê chơi rất hợp với họ.
Vẻ mặt của Phó Văn Thâm không thay đổi, anh lại hỏi: "Nói về chuyện gì?"
Dì Ngô nói: "Tôi ở trong bếp, cách xa nên không nghe thấy gì."
Phó Văn Thâm nói mình trở vào phòng ngủ, anh mở cửa ra và thấy căn căn phòng lại có thay đổi.
Những thứ mà Chung Lê tha qua từng chút một đã không thấy nữa, mọi thứ đã trở lại như ban đầu.
Dường như bỗng chốc quay trở lại vài ngày trước khi cô dọn qua đây, ngôi nhà sạch sẽ đã trở lại với kết cấu trống trải và vắng vẻ trước đây, bầu không khí ấm áp và mềm mại mà cô mang đến đã bị cuốn đi mất khi cô rời khỏi.
Một mùi hương thoang thoảng vẫn còn trong không khí, vẫn chưa hoàn toàn tan biến.
Anh đứng ngoài cửa một lúc rồi quay người đi vào phòng ngủ chính.
Chung Lê đứng dựa vào bàn, đang lựa chọn những ngọn nến thơm mà cô sưu tầm để lát nữa thắp trong lúc tắm.
Phó Văn Thâm không thích mùi tinh dầu, mấy hôm nay ngủ ở chỗ anh nên cô không thắp nến.
Trong lúc cô đang do dự giữa hai mùi hương, thì nghe thấy tiếng của Phó Văn Thâm cách đó không xa.
Cô quay đầu lại, Phó Văn Thâm đã đến trước cửa phòng cô từ lúc nào.