Trong bức ảnh đó là một cô bé khoảng tám chín tuổi, mặc chiếc váy trắng, tuy đã phai màu nhưng nhìn vẫn thanh tú xinh đẹp, gia cảnh cũng khá giả.
Cô bé có vẻ như bị ngã, váy trắng dính đầy bùn, cô bé đang ôm đôi giày da nhỏ, chân cũng bẩn, đi chân trần trên gạch đá bên đường, quay đầu nhìn sang một bên, dường như đang hờn dỗi ai.
Một con mèo cũng bẩn như cô đang ngồi xổm cách đó không xa, toàn thân dính đầy bùn đất đen kịt, khó có thể nhìn thấy màu lông vốn có của nó.
Đây là ai?
Chung Lê đặt lại các bản nhạc và hồ sơ bệnh án về chỗ cũ, đồng thời cầm những bức ảnh lên để nghiên cứu.
Cô mơ hồ cảm thấy khuôn mặt của cô gái giống mình, nhưng bức ảnh chụp hơn mười năm trước lại là khuôn mặt nghiêng, rất khó nhìn ra.
Cô không nhớ bản thân đã từng như thế này bao giờ, gia đình cô cũng không khá giả gì.
Hơn nữa, cô không thể quen biết Phó Văn Thâm khi mới tám chín tuổi.
Đó có phải là Bạch Nguyệt Quang của Phó Văn Thâm không?
Con mèo bên cạnh là của cô ấy sao? Hồ sơ bệnh viện thú y là của con mèo này à? Chung Lê ngày càng cau mày.
Chẳng lẽ... Tây Tây cũng giống như cô, cũng bị dùng làm thế thân?
Suy cho cùng thì tất cả những con mèo đều không thể sống tới mười mấy tuổi, con mèo đó có thể bây giờ đã chết rồi.
Nhìn Tây Tây đang ngủ, vô thức trong lòng cô nghĩ đến sự dính người của nó với Phó Văn Thâm khác với những người khác, Phó Văn Thâm chỉ coi nó như một vật thay thế cho con mèo khác... Chung Lê cảm thấy đau lòng.
Không thể chấp nhận được! Tây Tây đã làm gì sai?
Cơn tức giận Chung Lê từ từ dâng lên, cô dùng điện thoại di động chụp một bức ảnh và lưu lại, sau đó đặt bức ảnh trở lại ngăn kéo và đóng chặt lại.
Phó Văn Thâm, tên cặn bã đáng ghét này!
Tại trường đua ngựa ngày hôm đó, Hoàng Mao được tâng bốc bởi những lời nói của Phó Văn Thâm, nhưng cậu ta thực sự không dám làm phiền anh ta cho đến khi nhận được lời mời của Chung Lê vào hôm nay.
Cậu ta rất cao hứng và vô cùng coi trọng, cho rằng đây là sự ưu ái và kính trọng của anh Thâm và cô Lê đối với cậu ta, cậu ta nhất định phải đi, nếu không sẽ có lỗi với sự kỳ vọng quá cao của anh Thâm đối với cậu ta.
Trước khi đến, cậu tắm rửa sạch sẽ, áo mới, giày và quần mới, móng tay cũng được cắt tỉa cẩn thận, cậu sợ dáng vẻ lưu manh trên người sẽ làm vấy bẩn làn da trắng nõn và thanh nhã như công chúa của con mèo nhà cô Lê.
Khi ra ngoài, tình cờ gặp những người anh em đến tìm cậu đi xem đá bóng, cậu chần chừ không muốn tiết lộ tung tích, những người khác thấy như vậy thì biết có chuyện không ổn, họ đã cản cậu lại, tra tấn cậu ấy, họ nghe nói rằng cậu ấy sẽ đến nhà của anh Thẩm ngắm con mèo, không nói một lời, bọn họ ném vé xem bóng đá qua một bên và cùng nhau lao đến Vịnh Thiên Phụ.
Dì Ngô nhìn thấy một vài cái đầu sặc sỡ từ chuông cửa video, suýt chút nữa đã gọi bảo vệ, may mắn thay, Chung Lê đã nghe thấy tiếng gọi của họ kịp thời và để dì Ngô ra mở cửa.
Lúc lên lầu, dì Ngô đã chuẩn bị sẵn bọc giày, mấy người thành thật xỏ vào, ngoan ngoãn đi vào.
Chung Lê đang xem cuộc thi khiêu vũ, ngón tay thon dài chỉ về bên phải: "Tây Tây đang chơi trên sân thượng, mọi người đi tìm nó đi."
Thời điểm bọn họ tới rất vừa vặn, Tây Tây vừa thức. dậy, ăn no và đang ngắm cá trên sân thượng rộng 300 mét vuông của mình.
Kể từ khi những con cá vàng nhỏ được thả xuống nước, Tây Tây không di chuyển khỏi tổ khi nằm trên bờ ao, khi có hứng thú, nó thò chân vào và hất mấy chú cá vài lần để khiến chúng sợ hãi.
Một vài người lên sân thượng để tìm con mèo, một lúc sau Chung Lê nghe thấy tiếng "meo meo' lần lượt phát ra từ đó.
Tây Tây nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi, nhanh chóng leo lên kệ hàng mới được lắp đặt trên sân thượng, ngồi xổm trên đỉnh và nhìn xuống những kẻ ngu ngốc. trước mặt.
Hoàng Mao và những người khác đi quanh con mèo trên sân thượng hơn nửa giờ, nhưng không ai chạm vào một sợi lông mèo.
Sau khi ngắm mèo đủ, quay trở lại nhà qua cửa kính, đồ uống, đĩa trái cây và đồ ăn nhẹ đã được bày sẵn trong phòng khách, Chung Lê cười vẫy tay với họ: "Lại đây."
Một số người đi tới và ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa, Chung Lê nhìn Hoàng Mao và nói: "Cậu đang ngồi lên Gigi."
"Gigi là ai?"
Mọi người nhìn xung quanh cho đến khi Hoàng Mao lấy ra một con búp bê mặc quần áo từ phía sau