Nhưng tư thế điềm tĩnh và đôi mắt sắc bén khiến Đái Văn Lệ cảm thấy như thể cậu ta có thể nhìn thấu mọi thứ.
“Có dấu hiệu nào cho thấy trí nhớ của A Lê khôi phục không?” Đái Văn Lệ lại hỏi: “Lần trước chị dâu tôi đưa con bé về nhà, trí nhớ của nó vẫn không có dấu hiệu nhớ lại, trong khoảng thời gian này có nhớ ra được gì không?”
Phó Văn Thâm cụp mắt xuống, sắc mặt có chút tái nhợt: "Nếu hồi phục, tôi sẽ thông báo cho mọi người."
Đái Văn Lệ thở dài này vết thương của con bé này thật sự rất kỳ quái, không biết khi nào mới khỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ làm phiền cậu đến bao giờ."
Bà dừng một chút, nhìn anh nói: "Văn Thâm, cậu có bao giờ nghĩ tới, nếu ký ức của A Lê không quay trở lại, cậu sẽ làm thế nào?"
Tâm tư của ông Hai, Đái Văn Lệ có thể đoán được.
Tình huống tồi tệ nhất là trí nhớ của Chung Lê cứ tiếp tục chệch hướng như thế này mãi mãi, con bé sẽ tiếp tục coi Phó Văn Thâm là chồng của nó. Vì hạnh phúc của cháu gái yêu quý của mình, ông Hai nhất định sẽ cố gắng hết sức để biến màn kịch giả tạo của Phó Văn Thâm thành sự thật.
Dù sao bọn họ cũng rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, vốn định mai mối cho hai người, tuy rằng có chút trời xui đất khiến, nhưng vẫn là trăm sông đổ về một biển.
Nhưng tất cả những điều này, đương nhiên, phụ thuộc vào sự sẵn lòng của Phó Văn Thâm.
Phó Văn Thâm, người luôn lịch sự và kiên nhẫn với bà, ngước mắt lên sau những lời này, đôi mắt anh im lặng và thờ ơ.
Thanh âm của anh không thay đổi, nhưng đột nhiên khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
"Bà Chung muốn nói gì, cứ nói thẳng ra tốt hơn." Đái Văn Lệ mỉm cười: "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi cậu, nếu A Lê cả đời không khỏi, cậu có tiếp tục diễn cảnh này với con bé không?”
Trên đường từ văn phòng đến phòng tiếp tân, Phó Văn Thâm dừng lại một chút.
Bên ngoài tòa nhà xám xịt, dãy nhà nối tiếp nhau bị sương mù dày đặc bao phủ, mưa suốt ngày đêm không ngớt, tiếng sấm dữ dội đáng sợ cũng đã ngừng.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trời mưa như dệt, đêm nay chắc là Chung Lê sẽ không sợ nữa.
Nội thất phòng cho mèo đặt làm đã hoàn thành, buổi sáng nhà thiết kế đưa công nhân đến nhà, cuối cùng cùng Chung Lê xác nhận các chỉ tiết rồi mới bắt đầu thi công.
Phòng dành cho mèo được kết nối với phòng ngủ của Chung Lê, âm thanh của việc xây dựng sẽ làm phiền thính giác nhạy bén của con mèo, Chung Lê đã đưa Tây Tây xuống lầu đến câu lạc bộ sức khỏe ở Vịnh Thiên Phụ, nơi có khu vực dành riêng cho thú cưng để những người chủ đến thư giãn và gửi nuôi thú cưng.
Tây Tây là một con mèo hoang nhỏ được Chung Lê nhặt về, tính cách hoạt bát và không sợ người lạ, Mạnh Nghênh kể rằng khi Tây Tây còn nhỏ, Chung Lê thường đưa nó ra ngoài đi dạo. Sau này, khi lớn tuổi, khí lực dồi dào của nó yếu dần, đôi chân kém linh hoạt nên hoạt động này dần bị hủy bỏ.
Nhưng đối với những chú mèo thích đi dạo, thỉnh thoảng cần ra ngoài đi dạo để hóng gió.
Chung Lê đưa nó đến khu vực dành cho thú cưng, chơi với những chú mèo con khác được tạm thời nuôi dưỡng ở đó một lúc và không quay lại cho đến khi những người công nhân rời đi.
Trước khi đi ngủ vào buổi tối, Chung Lê nhăn mũi ngay khi bước vào phòng ngủ chính.
Nhà thiết kế nhiều lần đảm bảo rằng chất formaldehyde trong những đồ nội thất này nằm ở mức tiêu chuẩn an toàn trở xuống và dùng máy kiểm tra ngay tại chỗ để cô xác minh, nhưng chiếc mũi nhạy cảm của Chung Lê vẫn ngửi thấy mùi nhàn nhạt này.
Cô lập tức rút ra khỏi phòng và đóng cửa lại.
Dì Ngô mở cửa sổ của hai gian phòng cho thông gió, lo lắng nói: "Buổi tối làm sao cô nghỉ ngơi? Hay là tôi dọn phòng cho khách, cô ở tạm phòng dành cho khách trước đi."
Trong nhà có bốn phòng ngủ, ngoại trừ phòng gần cửa nơi dì Ngô ở, còn có một phòng ngủ khác.
Chung Lê đi vòng quanh và bước ra nói: "Tôi đến phòng chồng tôi ngủ được rồi."
Hôm đó có rất nhiều việc, khi Phó Văn Thâm trở lại Vịnh Thiên Phụ đã hơn mười giờ.
Không có ai trong phòng khách, dì Ngô thường để lại một vài ngọn đèn ngoài hiên cho anh.
Anh đi qua phòng khách, cửa phòng ngủ chính đóng chặt, không có tiếng động, chắc là Chung Lê đã nghỉ ngơi rồi.
Phó Văn Thâm đi ngang qua cánh cửa đó, quay trở lại phòng ngủ dành cho khách, mở cửa ra, căn phòng được thắp sáng, trên tủ thấp đã lắp thêm một chiếc loa bluetooth mới, đang phát những bản nhạc êm dịu và rộn ràng.
Nến thơm được thắp bên cạnh, mùi xạ hương trắng và hoa oải hương tràn ngập không khí.
Chung Lê có mái tóc đen bồng bềnh vừa mới được sấy khô, nửa ngồi ở đầu giường, trong tay cầm một cuốn tiểu thuyết có bìa sặc sỡ, ngẩng đầu nhìn thấy anh liền nói: "Anh về rồi."