Chiếc Bentley chạy thẳng xuống bãi đậu xe tầng ngầm, thang máy chuyên dụng đi thẳng lên tầng cao nhất, Chung Lê không bị dính một giọt mưa nào.
Cơn mưa xối xả rất đột ngột và dữ dội, trên tầng cao. những giọt mưa bắn tung tóe càng rõ ràng hơn, mới hơn 6 giờ, bầu trời bên ngoài cửa rất u ám, cả thành phố bị bao phủ bởi những đám mây đen tối tăm xen lẫn với sấm chớp.
Về đến nhà chưa được bao lâu thì nhận được tin nhắn của dì Ngô.
Trong hai ngày qua, Chung Lê và Phó Văn Thâm đều ra ngoài chơi nên đã cho bà ta nghỉ phép, bà ta đã về với gia đình, vốn định ngày hôm nay sẽ quay lại nhưng không ngờ lại có một trận mưa lớn, con đường chính xảy. ra một tai nạn xe, xe của bà ta đã bị kẹt trong dòng xe, phía trước, phía sau, bên trái, bên phải đều bị kẹt, sợ là sẽ không thể về đúng giờ.
Chung Lê bảo bà ta không cần vội: "Trời mưa đường trơn rất nguy hiểm, nếu còn gần nhà thì dì về đó trước đi, ngày mai tạnh mưa mới quay lại. Không phải vội."
Dì Ngô lo không kịp làm bữa tối cho hai người: “Hai cô cậu ăn tối thế nào?”
"Chúng tôi sẽ tự lo liệu, chỉ một bữa thôi mà, dì đừng quá lo lắng."
Chung Lê an ủi bà ta với giọng chắc nịch, cô cúp điện thoại và quay sang nhìn Phó Văn Thâm vừa từ thư phòng bước ra: "Ông xã, em đói rồi."
“Dì Ngô bị kẹt xe không đến được.” Cô giơ bàn tay phải quý giá của mình lên, nhẹ giọng nói: “Ngày hôm qua cưỡi ngựa hình như tay em bị mỏi rồi, có hơi đau.”
Phó Văn Thâm cúi đầu và trả lời xong tin nhắn liên quan đến công việc trên điện thoại, giọng nói bình thản nhắc nhở cô: "Hôm qua cô đâu có chạm vào dây cương."
“Nhưng em dùng sức giữ chặt cánh tay của anh, như vậy mới không bị ngã đấy." cô nói với vẻ đầy tự tin, sau đó chuyển sang thái độ và giọng điệu nũng nịu: “Em chưa được ăn cơm anh nấu, trời mưa này mà được ăn bữa cơm do người yêu dấu nấu thì hạnh phúc biết bao”.
Phó Văn Thâm nhìn cô với ánh mắt khó hiểu. Sau đó Chung Lê nói một cách trìu mến: "Không biết là chồng yêu của em có thể nấu cho em một bữa tối tình yêu không?"
Phó Văn Thâm nhìn vào đôi mắt dịu dàng của cô, lúc sau đáp: "Được."
Anh đặt điện thoại xuống và đi về phía nhà bếp. Chung Lê nhìn anh đi vào bếp, chậm rãi xắn tay áo, rửa tay lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, trong lòng cô. thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Trước đây cô đã từng dốc công sức nấu một bàn đồ ăn cho anh, nhưng anh đã không ăn mà chạy đi gặp Bạch Nguyệt Quang của mình, bây giờ muốn cô nấu cho. anh ăn sao? Không thể nào.
“Chồng yêu." cô lại gọi Phó Văn Thâm, cô đang chồm lên lưng ghế sô pha, dịu dàng nhìn anh: “Anh gọt trái cây cho em được không?”
Vài phút sau, Phó Văn Thâm mang đến một đĩa dứa và đào vàng đã cắt nhỏ.
Trong lúc Phó Văn Thâm đang nấu ăn trong bếp, Chung Lê thoải mái ngồi trên ghế sô pha ăn trái cây và xem TV.
Phó Văn Thâm không thường xuyên nấu ăn, nhưng người này có tài năng về mọi mặt, có thể sao chép hoàn hảo mọi thứ trong sách nấu ăn.
Thịt bò hầm rượu vang đỏ, cá diếc hấp, có lẽ vì đói bụng nên Chung Lê ăn rất nhiệt tình.
Sau khi hai người ăn tối, Phó Văn Thâm dọn dẹp phòng ăn.
Cho đến khi Chung Lê tắm gội xong và nghỉ ngơi thì dì Ngô vẫn chưa đến.
Cơn mưa xối xả kéo dài cho đến nửa đêm vẫn chưa dừng lại, Chung Lê tỉnh dậy sau một tiếng sấm.
Cô không ngờ mưa lại to và kéo dài lâu như vậy, mưa không hề nhỏ đi so với trước khi đi ngủ mà dường như còn dữ dội hơn.
Những hạt mưa to bằng hạt đậu đập vào cửa kính, giống như những tiếng trống được đánh liên tục ở tần số cao, tiếng ồn gây sự khó chịu, rèm cửa đóng chặt nhưng căn phòng vẫn đột ngột sáng lên rồi tối sầm lại sau những tia chớp.