Chung Lê cho cô một ánh mắt: Coi như cậu còn có tiền đồ.
Bận rộn với việc ra ý với Mạnh Nghênh, Chung Lê quên rằng Phó Văn Thâm vẫn đang nắm tay cô.
Trên bàn rất nhiều người ánh mắt đồng thời quét qua hai người nắm tay, trong đó có La Uyển Oánh.
Phó Văn Thâm dẫn Chung Lê đến bàn, đợi cô ngồi rồi anh mới buông tay cô ra và từ từ ngồi xuống.
Chỗ ngồi của Trình Vũ Ngũ là gần với Mạnh Nghênh, khi ngồi xuống, anh hơi nghiêng người về phía cô, có phần lúng túng giải thích: “Lúc trước tôi hẹn cô ấy ra ngoài, cô ấy nói không rảnh, cho nên tôi nghĩ cô ấy sẽ không đến."
Anh ta mời La Uyển Oánh là điều Mạnh Nghênh hoàn toàn hiểu rõ, nhưng anh ta lại đặc biệt giải thích cho cô chuyện này, khiến cô có chút kinh ngạc, giơ tay võ đầu anh ta: "Không sao."
Dù sao đều học cùng trường cấp ba, Mạnh Nghênh cũng không phải người hẹp hòi như vậy, hiện tại sẽ không còn hận cô ta.
Mà nói cho hợp lý, thân sơ hữu biệt, nếu cô và La Uyển Oánh phải chọn một, thì nhất định bọn họ sẽ chọn La Uyển Oánh, dù sao cô ta cũng là bạn gái của Hứa Dịch Châu.
Trình Vũ Ngũ không có tâm tư tỉ mỉ như vậy, có thể đoán được cô đang nghĩ gì, nhưng những gì Mạnh Nghênh nói với anh ta ngày hôm nay thực sự đã lật ngược rất nhiều nhận thức của bản thân.
Trong những năm gần đây, hình ảnh của La Uyển Oánh trong lòng họ là một người chị ôn hòa và thông minh, tính tình dịu dàng và tốt bụng với mọi người, nhưng vì quá yếu đuối nên đã bị Chung Lê và Mạnh Nghênh bắt nạt khi còn ở trường cấp 3. Điều này cùng những gì Mạnh Nghênh nói là hoàn toàn ngược lại.
Các nam sinh có thể không hiểu những mánh khóe của các cô gái, nhưng cũng không phải chưa bao giờ thấy bất kỳ âm mưu nào trong những gia đình giàu có, Trình Vũ Ngũ lại không phải là một kẻ ngốc.
Vì mối quan hệ của Hứa Dịch Châu, La Uyển Oánh đã thân thiết với họ, bọn họ luôn tôn trọng La Uyển Oánh, tất cả đều là vì mặt mũi của Hứa Dịch Châu.
Gác mối quan hệ này sang một bên, Trình Vũ Ngũ đã hòa hợp thoải mái hơn với Chung Lê và Mạnh Nghênh.
Mặc dù cách đây không lâu anh ta còn thấy hai người họ thật chướng mắt
Anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Mạnh Nghênh bị La Uyển Oánh đổ oan, anh ta nhất thời không muốn ở cùng cô ta.
Hai người còn chưa cùng nhau nói vài câu, Hứa Dịch Châu từ đối diện nhìn bọn họ: "Hai người làm sao nói nhiều như vậy?"
Chung Lê ngồi xuống, lau tay bằng khăn ấm, người phục vụ mặc vest tiến đến giúp cô và Phó Văn Thâm rót sâm panh, cô ân cần nói cảm ơn.
Cô mặc kệ La Uyển Oánh, nhất quyết không thể chịu được La Uyển Oánh đến trước mặt làm trò quỷ.
La Uyển Oánh mỉm cười nhìn mọi người, giọng điệu rất hài lòng: "Tôi vẫn luôn hy vọng có thể cùng mọi người tụ tập, giống như bây giờ, chúng ta cùng nhau ăn cơm, trò chuyện và chơi đùa, cảm giác này thực sự rất tuyệt."
“Nhưng mỗi lần mà cô và Dịch Châu gặp nhau cũng sẽ cãi nhau giống như kẻ thù, mỗi lần muốn ngăn cản cũng không được.”
Chung Lê hơi nhướng mày, tiếp tục ăn món cá hồi trên đĩa.
Làm màu như vậy, để xem cô ta định sẽ nói gì tiếp theo?
Muốn chia rẽ cô và Hứa Dịch Châu sao?
La Uyển Oánh phảng phất rất tùy ý nhắc tới: "Lần trước nghe cô nói, Dịch Châu đến nhà cô xem mèo, tôi còn rất bất ngờ, cũng không biết quan hệ của hai người từ lúc nào lại tốt như vậy. Anh ấy thích động vật nhỏ, cô có nuôi mèo, hai người sẽ có rất nhiều chủ đề chung. ”
Chung Lê cũng không cảm thấy quan hệ của mình và Hứa Dịch Châu xứng đáng là một chữ "tốt", nghe xong lời này nghiêng nghiêng nhìn về phía cô ta, trong mắt đối phương đều thấy được vẻ giống nhau ghét bỏ cùng khinh bỉ.
Nhưng cô hiểu rõ.
La Uyển Oánh nghĩ không phải là ly gián cô cùng Hứa Dịch Chu.
Cô đại khái không biết ngày đó Phó Văn Thâm cũng ở nhà, cho nên trong lời nói chỉ nhắc đến Chung Lê và Hứa Dịch Chu.