Cưỡi một con ngựa lớn và một chú ngựa con là một cảm giác hoàn toàn khác, sau khi rời khỏi đám đông và đi trên bãi cỏ xanh rộng và bằng phẳng, Phó Văn Thâm đá nhẹ vào bụng ngựa, con ngựa đen bắt đầu phi nước đại với tốc độ nhanh hơn.
Gió thổi đến phất vào mặt, lẫn với hương cỏ xanh của đất, thổi tung mái tóc dài của cô.
Con ngựa đen đã lâu không gặp chủ nhân của nó, hôm nay nó cũng rất phấn khích, phi nước đại một cách điên cuồng. Phó Văn Thâm nắm dây cương, điều khiển tốc độ của nó và nhảy lên.
Con ngựa đen phi nước đại một cách liều lĩnh trên trường đua cỏ xanh, đối mặt với gió, giãm lên cỏ xanh, lần lượt vượt qua các chướng ngại vật, nhảy lên cao và tiếp đất nhẹ nhàng.
Họ vượt qua con ngựa của Triệu Tỉnh Xán đang đi trên cỏ, vượt qua tên đầu xanh và vượt qua Triệu Vũ Ngũ.
Tiếng gió lướt qua hai bên, để lại phía sau thật xa.
Thoải mái, vui vẻ, thư thái và hạnh phúc.
Chung Lê hiếm khi có được cảm giác vô tư và phóng khoáng như vậy, trong vòng tay của Phó Văn Thâm, cô không kìm được khóe miệng nhếch lên sung sướng.
Mỗi khi hắc mã phi ngược gió, nó sẽ mang đến một khoảng thời gian không trọng lượng ngắn ngủi, tốc độ xé gió vừa nguy hiểm vừa thú vị, cảm giác này rất xa lạ với Chung Lê, khí tức trên người Phó Văn Thâm luôn vây quanh cô mang một cảm giác an toàn.
Khi cô quay đầu lại nở một nụ cười, đúng lúc bắt gặp. ánh mắt Phó Văn Thâm đang rũ xuống.
Đôi mắt đen láy kia vẫn trầm tĩnh thâm thúy như cũ, khiến người ta khó có thể nhìn thấu cảm xúc trong đó, có lẽ đó là ảo giác do niềm vui lúc này mang lại, cô dường như nhìn thấy tia vui vẻ trong mắt Phó Văn Thâm.
Khi con hắc mã chở hai người phi nước đại qua cánh đồng, Mạnh Nghênh và mấy người khác đứng ngoài hàng rào để xem.
Cô ấy nghe được tiếng cười vui vẻ của Chung Lê, nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của cô, cơ hồ có thể cảm nhận được niềm vui lúc này của cô.
Không thể không nói, hình ảnh này thật sự quá thần tượng, tốt đẹp đến mức khiến cô ấy theo bản năng lấy điện thoại ra chụp ảnh.
Chờ Chung Lê bị Phó Văn Thâm mang theo đủ nghiện, tốc độ hắc mã chạy nhanh dần dần chậm lại, từ phía bên kia đạp cỏ giãm đá đi tới.
Phó Văn Thâm xuống ngựa, đưa tay cho Chung Lê, cô trực tiếp nghiêng người xuống ôm cổ anh. Phó Văn
Thâm ôm cô xuống ngựa, đặt trên mặt đất.
Khi Chung Lê đi tới, Mạnh Nghênh đang nâng má tựa trên hàng rào đến xuất thần.
Chung Lê đưa tay vẫy vẫy trước mắt cô: "Bảo bối à, đang nghĩ gì thế? ”
Mạnh Nghênh hoàn hồn, nhìn thẳng, thần sắc nghiêm túc nói: "Đang suy nghĩ con cái của hai người học trường mẫu giáo nào. ”
Chung Lê giơ tay vỗ nhẹ lên đỉnh đầu cô: "Bảo bối vừa rồi mới ngã đập đầu vào đâu à? ”
Triệu Tỉnh Xán bên cạnh cũng lập tức vung tay đánh cô ấy một chưởng, khinh thường nói: "Đường cp nào chị cũng gặm, còn có liêm sỉ hay không? ”
Mạnh Nghênh
Sau khi cưỡi ngựa đến tận hứng, mọi người lần lượt trở về khách sạn.
Trình Vũ Ngũ sai người an bài phòng xong, nhân viên đã đem hành lý của mọi người đưa lên.
Nhóm con gái kết bạn lên lầu tắm rửa thay quần áo, hứng thú thảo luận chuyện thú vị vừa rồi, thương lượng buổi tối ăn cái gì.
Cánh đàn ông sau đó cũng lên lầu, Trình Vũ Ngũ cố ý đi tới trước mặt Phó Văn Thâm, giống như cúi đầu rạp xuống dưới đất, thanh âm hạ thấp ba phần nói với anh: "Người cùng bà nội con ở chung một phòng. ”
Phó Văn Thâm đang sửa sang lại tay áo, hàm nghĩa không rõ liếc mắt nhìn anh ta một cái.
Không biết Hứa Dịch Chu nói gì với hắn, mà hắn lại tự mình lĩnh ngộ cái gì, Trình Vũ Ngũ vẻ mặt ái muội "em hiểu đại ca', ở trên vai trái anh vỗ hai cái, thâm ý sâu xa xưng công.
"Không cần cảm ơn." 37.1 Đã đến giờ đi ngủ
Khách sạn này nằm trong câu lạc bộ, chỉ dành cho khách đến trại ngựa giải trí, số lượng phòng không nhiều, mỗi phòng đều là dãy phòng kiểu thượng phẩm.
Trình Vũ Ngũ cũng thực sự hiếu thảo, đặc biệt sắp. xếp căn phòng sang trọng nhất trên tầng cao nhất cho Chung Lê và Phó Văn Thâm.
Lối vào của dãy phòng là phòng khách và phòng ăn vừa rộng vừa sáng, được ngăn cách tốt với phòng ngủ chính để đảm bảo sự riêng tư.
Vào sâu hơn bân trong là phòng làm việc và phòng giải trí, phòng ngủ quay mặt ra trại ngựa, ngoài hiên đặt bộ bàn ghế mây êm ái, một bên có thể thưởng thức rượu ngon, mặt khác có thể dõi theo trang trại ngựa và bóng dáng những chú ngựa đang phi nước đại.
Chung Lê trở lại từ sân thượng, chuẩn bị thay quần áo và đi tắm.
Vừa cởi áo ra, cô nghe thấy tiếng bước chân đi tới sau lưng mình.
Bước chân này rất dễ nhận thấy, khi Chung Lê nhận ra, cô theo bản năng kéo áo lên che ngực.
Cô quay lại nhìn Phó Văn Thâm: "Tại sao anh lại đi vào, đây là phòng của tôi."
Phó Văn Thâm tháo găng tay ra, giọng nói đầu đều không nghe ra bất kỳ cảm xúc nào: "Đây cũng là phòng của t
Ờ nhỉ, đúng vậy, trong mắt mọi người, hai người bọn họ là vợ chồng, ở chung một phòng cũng là chuyện đương nhiên.
Chung Lê gần như quên mất thói quen ngủ khác phòng khi ở nhà, vốn dĩ nó phải là như thế này.
Hôm nay Phó Văn Thâm đưa cô đi cưỡi ngựa, tâm trạng đang tốt, cô có lòng quan tâm đến anh, vô cùng nghĩa khí vì đại thể nói, "Anh có thể yêu cầu Trình Vũ Ngũ cho anh một căn phòng khác."
Phó Văn Thâm đặt găng tay lên bàn, ngước mắt lên hỏi cô: "Em có để ý không?"
Chung Lê ngay lập tức biểu lộ ra vẻ mừng rỡ được Hoàng thượng để ý tới sau nhiều năm thất sủng trong lãnh cung: "Tại sao em phải bận tâm, chúng ta là vợ chồng, ở cùng một phòng là lẽ đương nhiên."
Phó Văn Thâm ý vị không rõ nhìn cô: "Thật à."
“Đương nhiên rồi.” Chung Lê khẽ hừ một tiếng, một mặt còn không phải là vì đối với cái loại cặn bã vô trách nhiệm như anh mà trên mặt lộ ra vẻ hờn dỗi, quay đầu ôm quần áo: “Tôi đi tắm đây.”
Lúc Chung Lê mặc áo choàng tắm bước ra, Phó Văn Thâm cũng đã tắm xong mặc vào áo sơ mi và quần dài.
Anh khoanh tay cài khuy áo, Chung Lê ngồi xuống sấy tóc, sau khi cài xong khuy áo cuối cùng, anh đi tới cầm lấy máy sấy trên tay giúp cô sấy tóc.
Động tác chậm rãi nhưng tỉ mỉ, thuần thục hơn rất nhiều so với lần đầu.
Sau khi sấy khô tóc, Chung Lê bước đến bên giường và chuẩn bị thay quần áo, cô đang định cởi dây áo choàng tắm thì chợt nhớ ra trong phòng này có một người đàn ông rồi quay sang nhìn Phó Văn Thâm.
Anh hiển nhiên không có tự giác như vậy, bình tĩnh đứng trước bàn, không có ý định trốn tránh.
Chung Lê không còn cách nào khác ngoài việc nói: "Tôi cần thay quần áo, anh có thể ra ngoài trước được không?"
Phó Văn Thâm ngước mắt lên nhìn cô một cái, lấy lời nói lúc trước của cô ra hỏi vặn lại: "Không phải chúng †a là vợ chồng à? ”
Chung Lê: "...
Không biết vì sao, những lời này từ trong miệng anh lặp lại một lần nữa nghe có vẻ đặc biệt trào phúng.
Tôi dám cởi, anh có dám xem không?
Nhìn người phụ nữ khác thay quần áo, xem anh còn xứng đáng với bạch nguyệt quang trong lòng không?
Phó Văn Thâm nói xong câu kia, đem máy sấy đặt trở về vị trí cũ, rồi cất bước từ trước bàn rời đi, ra khỏi phòng.
Chung Lê oán thầm với bóng lưng anh một câu, cởi áo choàng tắm ra bắt đầu thay quần áo.
Phó Văn Thâm đứng ở cửa phòng, nói chuyện với Trình Vũ Ngũ đến gọi bọn họ xuống lầu ăn cơm, nghe được tiếng mở cửa nhìn lại, nhìn thấy Chung Lê đi ra.
Cô thay một bộ váy kiểu Pháp, trên thân áo có hình thêu nổi màu vàng nhạt tinh xảo mà hoa mỹ, hai đường cong trên áo ôm lấy khuôn ngực đầy đặn theo đường viền cung được thít lại ở phía trước, chất liệu được cắt vừa phải theo vòng eo thon gọn của cô.