"Cậu có hiểu cảm giác được thiên vị, sủng ái và bảo. vệ vô điều kiện không?" Mạnh Nghênh vui vẻ lắc đầu: "Cậu không hiểu đâu. Cậu cho rằng tôi là người đối xử tốt với Chung Lê, nhưng thực ra tôi cũng được cô ấy yêu. mến. Tất cả những ai thực sự yêu cô ấy đều sẽ nhận được tình yêu như nhau từ người đó. Cậu không hiểu sao, cô ấy là một thiên thần."
'Trên khuôn mặt của Trình Vũ Ngũ hiện lên vẻ ghét bỏ.
Mạnh Nghênh thu lại vẻ mặt ngốc nghếch, lại thở dài: “Các người chỉ biết Chung Lê được nuông chiều, được mọi người vây xung quanh, đều cảm thấy cô ấy được chiều sinh hư, cố chấp, thích để mọi người vây lấy mình. Nhưng không ai trong các ngươi biết thực ra lúc cô ấy tám tuổi đã trải qua sự nóng lạnh của tình người sớm hơn bất kỳ ai khác, khi chú Chung còn sống, mọi người đều bu lấy và coi cô ấy như một công chúa nhỏ. Sau khi chú Chung vừa rời đi, công việc kinh doanh của nhà họ Chung đều do chú ba tiếp quản, những người đó lập tức phớt lờ cô ấy, thay vào đó đi cung phụng Chung Tình"
"Nhưng cô ấy chưa bao giờ tự thương hại bản thân, không oán hận người khác, không có hận đời. Cô ấy chỉ dùng cách của mình để lấy lại tình yêu của mọi người. Điều đó có gì sai không?"
Mạnh Nghênh nói: "Tôi từng thấy qua lòng người nóng lạnh, hiểu rõ bản chất con người lãnh đạm cùng thực dụng, đối với người vẫn có nhiệt tình lớn nhất, cậu không cảm thấy cô ấy rất dũng cảm sao?
Trình Vũ Ngũ thực sự không biết những điều này, nhưng nó hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Danh lợi là động lực vĩnh cửu, cái vòng này nhìn thì hào nhoáng nhưng thực chất lại là thực tế nhất, khuôn mặt tươi cười ấm áp có bị lột đến lớp tận cùng thì cũng chẳng qua là hai chữ lợi ích.
Bao nhiêu người cho rằng Chung Lê may mắn được đầu thai vào gia đình có điều kiện, nhưng ai nào biết rằng cô công chúa nhỏ được vạn người yêu mến cũng bị bỏ rơi, tình yêu mà cô có được bây giờ đều do cô tự mình kiếm được.
Chung Tình chỉ biết rằng ông bà của cô là người bất công, nhưng cô không biết đã bao nhiêu đêm Chung Lê luôn luôn thức dậy sau giấc ngủ sâu để giúp bà mình xoa bóp đôi chân bị tê cứng.
Mạnh Nghênh luôn cảm thấy rằng Chung Lê nên làm một cô công chúa.
Cô thực sự xứng đáng với tất cả sự nuông chiều mà cô nên nhận được.
Trình Vũ Ngũ im lặng một lúc, trong lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.
Nói thế nào nhỉ, Chung Lê và Mạnh Nghênh hoàn toàn khác với nhận thức trước đây của anh ta.
Mạnh Nghênh lại đột nhiên nhắc lại chủ đề lúc trước: “Đúng rồi, cô gái đó vì chuyện này mà bị rất nhiều người trong lớp cô lập.”
Trình Vũ Ngũ nghe thấy điều này thì sững sờ, bỗng có linh cảm: "Là... chị Uyển Oánh?"
"Tôi biết cậu vần luôn cho rằng tôi và Chung Lê cô lập cô ta. Tôi nói không phải, chắc hẳn cậu sẽ không tin. Khi đó, quả thật rất nhiều học sinh nữ đều nịnh trên ép. dưới, họ vây quanh cô ta vì Hứa Dịch Châu, rồi lại cô lập vì cô ta đã đắc tội Chung Lê”
"Nhưng Chung Lê và tôi chưa bao giờ làm chuyện này. Không đáng phải làm vậy." Mạnh Nghênh nói, "Trải qua chuyện của Tiêu cậu hẳn là nhìn ra được, Chung Lê không thích nhất là có người khi dễ con gái.
Chung Lê và Phó Văn Thâm là người cuối cùng đến.
Chiếc Bentley màu đen vừa đến, tiếng nói chuyện náo nhiệt trong bar ngoài trời liền dừng lại, cùng lúc nhìn ra bên ngoài.
Nhìn hai người từ trên xe đi xuống, sau đó sóng vai đi vào, tư thái cũng không cợt nhả, lại phẳng phất có loại vô hình đồng bộ ăn ý.
Chung Lê chính là có loại bản lĩnh này, cô đi đến đâu, nơi đó giống như sân khấu được chiếu rọi ánh đèn, ánh mắt mọi người đều sẽ bị hấp dẫn qua.