Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 144




Chung Lê khoanh chân, tư thế ưu nhã, tốc độ nói chuyện thong thả, giọng nói dễ chịu nhưng lại có thể khiến người tin tưởng: “Tôi có thể cho cô một cơ hội, còn việc cô có chứng minh được tác phẩm đó là của mình hay không thì phải dựa vào chính cô rồi. ”

Vẻ mặt Trình Vũ Ngũ hoài nghỉ: "Cô có thể giúp sao? Giúp như thế nào?”

Chung Lê lúc này mới nhìn anh ta một cái: "Làm sao vậy, anh không tin tôi? Tôi có thể giúp, anh có thể sao?"

Có vẻ như Trình Vũ Ngũ vẫn chưa rút ra đủ bài học từ sự cố vừa rồi, thấy cô xem thường mình, anh ta lập tức khit mũi nói: "Nếu cô có thể giúp đỡ, cô chính là bà nội của tôi!"

Chung Lê nhướng mày: "Rất tốt, hiện tại tôi cảm thấy rất hứng thú."

Chung Lê lấy điện thoại di động ra và dưới sự theo. dõi của mọi người gọi một cuộc điện thoại.

Phó Văn Thâm đang trên đường đến phòng họp, Lộ Hàng và một số giám đốc điều hành cấp cao đi theo sau anh.

Một nhóm người đàn ông tỉnh anh mặc âu phục, đi giày da bước nhanh, tiếng giày da giẫm trên mặt đất đầy khí thế mà uy nghiêm.

Vào một thời điểm nhất định, sự nghiêm cẩn, trang nghiêm tỏa ra xung quanh, Phó Văn Thâm đi trước, nghe thấy tiếng nhạc điện thoại, bước chân chậm lại, lấy chiếc. điện thoại trong túi ra.

Sau khi nhấc điện thoại, bên kia lập tức truyền đến một giọng nữ mềm mại: "Chồng, anh đang ở đâu?"

Phó Văn Thâm giọng điệu bình tĩnh, trả lời cô: "Ở công ty."

Mỗi lần cô có việc cần nhờ anh, Chung Lê sẽ trở nên cực kỳ ngọt ngào, như thể được ngâm trong hũ mật ong trong thời gian dài, giọng điệu trong veo, lại ngọt.

"Anh có thể làm cho tôi một việc không?"

Nghe thấy âm thanh ồn ào ở bên kia, Phó Văn Thâm dừng lại: "Em đang ở đâu?”

“Hừm.” Chung Lê không biết hành trình hàng ngày của mình sẽ được ông Trương tài xế báo cáo chỉ tiết với Phó Văn Thâm, cô che microphone nói: “Ở nhà của Mạnh Nghênh, hôm nay tổ chức một buổi tiệc chia tay độc thân cho Xán Xán."



Phó Văn Thâm đã không vạch trần lời nói dối của cô.

Có thể giọng nói của Chung Lê êm tai nên Phó Văn 'Thâm cũng không mất kiên nhẫn khi nghe cô kể về tên lưu manh lừa tình một cô gái và ăn cắp ý tưởng thiết kế.

Anh dừng lại, thay đổi phương hướng, đi sang bên cạnh phòng họp.

Một vị giám đốc phía sau theo bản năng muốn đi theo, Lộ Hàng kịp thời ngăn lại, cười nói: "Mọi người có thể đợi trong phòng họp trước, Phó tổng sau khi nhận cuộc điện thoại quan trọng này sẽ đến."

Cao ốc tài chính san sát nhau, bầu trời cũng dần tối và tòa nhà màu xám bạc lạnh lẽo của Quân Độ cũng được bao phụ ánh đèn, Phó Văn Thâm đứng trước tấm kính, nhìn từ tầng cao nhất xuống phía dưới, sau lưng anh tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp.

Anh nói với Chung Lê qua điện thoại: "Tôi không quan tâm đến việc lựa chọn các tác phẩm dự thi."

Giọng nói thờ ơ mà nói không làm việc theo tư tình.

Chung Lê sau đó quả nhiên làm nững: "Chồng, cô ấy là bạn tốt của em, anh không giúp cô ấy em sẽ rất buồn."

Phó Văn Thâm vẫn bất động: "Chung Lê, em không thể can thiệp vào công việc của công ty."

Bao nhiêu ánh mắt đang chờ đợi kết quả của cô, tại sao tên cặn bã này lại không cho cô mặt mũi như vậy?

Trong lòng Chung Lê đang muốn đem Phó Văn 'Thâm ra đánh một trận, nhưng ngoài miệng giọng điệu cô lại càng trở nên đáng thương hơn, cô gọi: "Anh ~”

Ban nhạc trong quán bar đang chơi những bản nhạc. rock khàn khàn, nam nữ uốn éo nhảy múa điên cuồng trên sàn nhảy, ánh đèn nhiều màu sắc nhấp nháy theo tiết tấu sôi động, chiếu sáng đủ màu sắc những khuôn mặt trên bàn.

Một vòng người lặng ngắt như tờ, ánh mắt bọn họ mở to, tập trung nhìn vào một mình Chung Lê.

Nghe thấy cô gọi "anh” một cách quyến rũ và ngọt ngào như vậy qua điện thoại. Mạnh Nghênh là người ở gần cô nhất, lập tức cảm thấy nhận cú sốc tinh thần mãnh liệt.