Chung Lê nói, " Vì những gì vừa nãy cậu nói."
Khóe miệng tóc màu xanh nhếch môi một cái, lộ ra bộ dáng "Cô muốn tôi xin lỗi thì tôi liền phải xin lỗi cô sao, cô là cha tôi à?"
Chung Lê cũng không giận, mỉm cười chuyển hướng. nhìn sang Trình Vũ Ngũ, ôn nhu gọi, "Tiểu Ngũ Ngũ."
Cô cùng Mạnh Nghênh là bạn thân, lời nói của cô cũng đều là lời nói Mạnh Nghênh, hiện tại Mạnh Nghênh chính là tổ tông mà Trình Vũ Ngũ cung phụng, tương đương với việc anh ta đồng thời có hai tổ tông!
Trình Vũ Ngũ tức giận đến đá tóc màu xanh một cái: "Tôi chính là cha của cậu! Nói cậu xin lỗi, thì cậu xin lỗi đi, nói nhảm nhiều như vậy có nghĩa gì sao!"
“Sao anh có thể như vậy?” Sắc mặt tóc màu xanh từ xanh biến thành tím, thấy anh ta không có bộ dáng muốn thương lượng, đành phải mặt thối mày nghiêm nói xin lỗi với Triệu Tỉnh Xán.
Triệu Tỉnh Xán nói: "Vậy còn việc cậu vừa chạm vào Tiểu Nguyên thì sao, không thể bỏ qua như vậy."
Đám người kia nghe đến đây, lại muốn nổ tung, đột nhiên có một cô gái ngồi trong góc giơ tay hét to một tiếng: “Tất cả nghe tôi nói——!”
Mọi người quay sang nhìn cô ấy.
"Tôi đã hét tám trăm lần, các ngươi có thể nghe tôi nói hết hay không!" Cô ấy ngồi cùng đám người không làm việc đàng hoàng, hồ bằng cẩu hữu của Trình Vũ Ngũ, và cô ấy cũng ăn mặc theo phong cách khác, áo sơ. mi đen ngầu lạnh lùng và quần yếm có lớp lót.
Vừa rồi trong lúc hai nhóm đang cãi nhau cô có hét lên, nhưng vóc dáng thấp bị chèn ép lại phía sau, hai bên tranh cãi kịch liệt, không ai nghe cô ấy la cái gì.
Thanh âm của cô ấy khàn khàn, nói với Tiểu Nguyên: "Vừa rồi tôi nhìn thấy, người đụng vào cậu không phải người của chúng tôi, mà là một người đàn ông mặc áo. len màu vàng."
Không để những người khác có cơ hội phản bác, cô ấy lấy một hơi gấp rút nói xong: "Nếu không tin thì mọi người có thể kiểm tra camera giám sát, nơi này có thể quay tới, nếu tôi nói dối thì mặc các người tùy tiện sử lý..."
Khi cô còn đang nói một nửa, cô đột nhiên bực bội
ngồi xuống, lấy khăn giấy ra, tức giận nói: "Chết tiệt, tôi đã nói như vậy rồi, tôi còn có thể lo bị phạt vài lần sao."
Một vài người đàn ông tóc sặc sỡ vừa rồi còn hung thần ác sát la lối om sòm, lúc này nhao nhao đi tới, rút khăn giấy luống cuống tay chân an ủi cô ấy.
Sau khi hiểu lầm được giải quyết, Chung Lê lại vỗ vai Triệu Tỉnh Xán: "Em cũng xin lỗi."
Triệu Tinh Xán vốn muốn tiếp tục tranh cãi thêm vài câu, dù sao cũng là người của bọn họ làm chứng, ai biết độ tin cậy đến đâu.
Nhưng Chung Lê đã lên tiếng, cô ấy cũng đành phải nói xin lỗi.
Bọn họ cũng chấp nhận và không để ý đến chuyện này.
Người hai bên bắt tay nhau làm hòa rồi ngồi xuống.
Một số người đàn ông vẫn đang vụng về an ủi nhưng lại như đang đổ thêm dầu vào lửa.
"Tiêu, loại hạ lưu, đồi bại như vậy mà cô còn vì hắn mà khóc, cô không thấy mất mặt hay không."
"Cô nói xem tại sao ánh mắt cô lại kém như vậy, lại thích loại người thối tha đó."
"Chờ một chút, ngày mai đánh chết hắn cũng được mà.
Cô gái tên Tiêu khóc lóc thảm thiết và nói: "Đánh chết hắn thì các người cũng sẽ đi tù đấy, đồ ngu”.
Triệu Tinh Xán cũng là một người giỏi xã giao, vừa. rồi còn suýt đánh nhau, nhưng bây giờ cô ấy đã quay đầu lại và hỏi: "Cái gì cặn bã?”
Người bên kia lập tức dừng lại và kể cho họ nghe chân tướng mọi chuyện.
Nói đến phần sau, những người ở cả hai bên chỉ đơn giản là tham gia vào bàn.