Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 132




Chung Lê nghe thấy điều này läc đầu: "Cậu có cảm thấy điều này có lý không?”

“Tớ cũng không biết, có lẽ là bởi vì cô ta xinh đẹp.” Mạnh Nghênh ngượng ngùng nói.

"Cô ta bị mất một chiếc vòng cổ, tớ tình cờ cũng có một chiếc giống vậy, tưởng là tớ đã lấy trộm nó, lúc đó náo loạn một trận hiểu lầm lớn, vẫn là cậu giúp tớ chứng minh vô Sau đó, vì sự việc này mà cô ta bị nhiều người cô lập, bọn họ đều nghĩ là do cậu và tớ bày đầu làm."

Chung Lê lại khịt mũi, sắc bén nhìn cô chằm chằm: "Không chỉ đơn giản như vậy."

Mạnh Nghênh liếc cô một cái: "Hết rồi."

“Hết rồi?" Chung Lê nói.

“Thật sự hết rồi” Mạnh Nghênh nhướng mày.

“Mạnh Nghênh Nghênh, tớ hỏi cậu.” Chung Lê đặt Champagne xuống, nghiêm túc như quan tòa, “Cậu và Hứa Dịch Châu, có phải có chuyện mà tớ không biết không?”

Mạnh Nghênh ấp úng, ánh mắt mông lung.

Mạnh Nghênh mặc dù không có tài hùng biện như cô, nhưng tính tình thẳng thắn, không phải quả hồng mềm mặc cho ai cũng có thể bóp, bị người khác người khác vu oan, vậy mà lại ngu ngốc đến mức không biết phản bác cãi lại cho bản thân, bên trong nhất định có vấn đề.

Chung Lê ấn vào thái dương và hỏi một câu mà bản thân rất không muốn tiếp nhận: "Có phải cậu thích Hứa Dịch Châu không?”

Giống như tín hiệu bị phản xạ, Mạnh Nghênh lập tức †ừ trên ghế phóng lên như tên lửa, vươn tay bịt miệng cô: "Suyt! Suyt! Suyt! Đừng nói bậy! Chuyện đã xảy ra nhiều năm rồi, lúc đó không phải do tớ trẻ tuổi ngông cuồng không hiểu chuyện sao, tớ đã không thích anh ta từ lâu rồi, thật đấy!"

Người phục vụ mang món ăn lên, món bít tết được cắt dày nướng cháy bên ngoài và mềm bên trong, nhưng Chung Lê không có ý định ăn nó.



Cô khẽ thở dài: "Bạn yêu à, đây đúng là tin xấu nhất mà gần đây tớ nghe được đấy."

Chạng vạng tối, rất hiếm khi Phó Văn Thâm tan làm từ rất sớm, khi về đến nhà thì trời vẫn còn chưa tối.

Chung Lê đang đứng trong phòng khách, vừa xem một buổi biểu diễn khiêu vũ vừa duỗi người.

Cô kiêng chân, nhấc chiếc chân trái thon thả, duỗi thẳng tạo thành một đường thẳng và đẹp mắt, nhẹ nhàng vẽ một vòng tròn trong không trung, cơ thể cô cũng xoay theo.

Buổi chiều là giờ ngủ của Tây Tây, nó đang nằm trên sô pha chợp mắt thì nghe thấy tiếng mở cửa, hai tai run rẩy nhảy xuống đất, ưỡn mông.

Chung Lê nhẹ nhàng đáp xuống đất, nhìn Phó Văn 'Thâm và khẽ ngân nga: "Cha đã về rồi."

Tây Tây đi catwalk về phía Phó Văn Thâm. Đầu tiên, nó ngửi ống quần của anh, sau đó đi vòng quanh anh, với cái đuôi dài và mềm mại cong ở một điểm, móc chiếc quần đen của anh.

Phó Văn Thâm dừng lại để tránh giãm lên bàn chân mỏng manh của nó.

Tây Tây sau đó đi đến trước mặt anh và nằm xuống đất.

Hành vi này của mèo đại diện cho hai từ - sờ con đi.

Chung Lê nhìn chằm chằm vào cảnh này.

Phải biết rằng dì Ngô đã cố gắng hết sức để làm hài lòng nó cả ngày hôm nay để nhận được phần thưởng là SỜ nó.

Cô đi chân trần, dùng ngón chân đá vào mông Tây Tây: “Con có liêm sỉ không vậy?”



Tây Tây vẫy đuôi, nhưng không di chuyển.

Chung Lê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Đứng lên, con nịnh nọt anh ta như vậy, con có xứng với mẹ không?”

Cô con gái bất hiếu Tây Tây vẫn bất động.

Phó Văn Thâm nhìn cô giáo dục "con gái" của mình một cách nghiêm túc, sau một lúc, anh đột nhiên gọi cô, "Chung Lê."

Chung Lê nghe vậy ngẩng đầu lên: "Sao vậy."

Phó Văn Thâm không biết là mình không chịu nổi hay là không muốn nhận "cô con gái" này, vì vậy đã nhắc nhở: "Cô chỉ lớn hơn nó chín tuổi."

Chung Lê mới chín tuổi khi nhận nuôi Tây Tây, một cô bé chín tuổi không thể làm mẹ. Dù chỉ là một con vật nhỏ.

'Trên thực tế, Chung Lê luôn tự gọi mình là chị gái của Tây Tây, nhưng cô đã quên mất khi 24 tuổi biết mình có một con mèo, vì vậy đã nhận vai trò làm mẹ trong tiềm thức.

Nhưng cô đã 24 tuổi, làm sao có thể là mẹ của một đứa con gái 15 tuổi?

Chung Lê im lặng một lúc, sau đó lại đánh anh một cái, hừ lạnh với Phó Văn Thâm: "Anh chỉ là không muốn nhận nó thôi."

Hôm nay cô dường như có chút oán hận không giải thích được với anh, từ lúc anh bước vào cửa, cô đã nhìn anh rất bắt bẻ.

Cô cúi xuống ôm con mèo già đang nằm trên mặt đất cầu xin được vuốt ve, Tây Tây quá nặng, cô ôm nó hơi khó khăn, cô để Tây Tây năm trên đôi vai gầy của mình rồi quay người lại.

"Tây Tây, di thôi."