Bị thương nghiêm trọng nhất thực ra vẫn là phần đầu, ngoại thương lại thêm chấn động não cấp độ nhẹ, đau nhức và váng đầu không ngừng khiến cô khó có thể chịu đựng nổi.
Cô trọng thương nằm liệt giường ở đây, sợ rằng lúc này tra nam còn đang bận rộn ôm ấp yêu đương khanh khanh ta ta với con yêu tỉnh kia rồi.
Đủ loại khó chịu từ thân thể khiến Chung Lê rất phiền chán, nghĩ tới tra nam kia đang trải qua vô cùng thoải mái thích ý, càng khiến người ta tức tối không thôi.
Tức chết mất.
Chung Lê căm phẫn siết chặt tay.
Bình tĩnh. Cô khuyên nhủ bản thân.
Không sao cả, trước khi xử trảm cũng phải cho người ta ăn một bữa cơm trước đã, cứ để bọn họ trải qua mấy ngày cuối cùng thật tốt đi.
Đợi đó cho cô, đợi cô bình phục sẽ thanh toán từng món nợ một.
Không được, nhịn không nổi nữa, dựa vào cái gì phải cho anh ta sống tốt thêm mấy ngày nữa?
Anh ta xứng sao?
Chung Lê tự chọc tức chính mình, tim, gan, lá lách, phổi, thận lại bắt đầu quặn đau.
Cô nhíu mày ôm ngực, không để ý thấy Mạnh Nghênh vì chạy đi quá gấp mà không đóng kỹ cửa phòng lại, cửa phòng bị đẩy nhẹ ra.
“Tỉnh rồi?” Bên cạnh vang lên một giọng nói †râm thấp, giống như ném một viên đá xuống mặt hồ vậy.
Tiếng bước chân và tiếng nói trên hành lang tràn vào gian phòng khi cánh cửa mở ra, y tá và vài người nhà bệnh nhân vội vã đi ngang qua.
Chung Lê đang chìm đắm trong phẫn nộ cuối cùng cũng phát giác ra sự tồn tại không thể xem nhẹ kia, cô dời mắt nhìn qua, liền thấy một người đang đứng ở cửa.
Người tới đang nắm tay năm cửa, chậm rãi mở cửa ra.
Dáng người anh ta rất cao, ngăn trở hết thảy ánh sáng bên ngoài, bóng hình cao to chiếu xuống mặt đất.
Người nọ cất bước vào phòng bệnh, tiện tay đóng cửa lại.
Tay trái Chung Lê đang đặt trên ngực, ánh mắt từ đôi giày da Derby màu đen kia dần hướng lên phía trên.
Quần tây màu xám khói, vải vóc phẳng phiu, chân rất dài, tầm mắt của cô dời lên thêm chút nữa, liền nhìn thấy vòng eo tuy gầy nhưng mạnh mẽ của người đàn ông.
Lại nhìn tiếp lên trên, một đôi tay với các khớp xương phân minh, gân xanh nhẹ nổi lên.
Trên cổ tay trái có đeo một chiếc đồng hồ bạch kim, dây đeo bằng da cá sấu màu đen, mặt đồng hồ màu băng lam cực kỳ giản lược - Chung Lê nhận ra logo hơi nhỏ lại tinh xảo bên trên.
Đồng hồ đeo tay xa xỉ nhất của series Âm thanh dòng chảy thuộc tập đoàn Quân Độ, giá cả của một chiếc có thể mua được cả một căn nhà.
Tay phải anh ta còn cầm theo biên lai thu phí, Chung Lê nhìn thấy tên mình trên đó.
Người đàn ông nửa cụp mắt xuống, quét mắt nhìn nắm đấm chứa đầy sự phẫn nộ của cô, lúc dời mắt về, mắt của Chung Lê cũng vừa hay ngước lên, chạm phải ánh mắt anh.
Nói thế nào nhỉ?
Sáu chữ “siêu đẹp trai, siêu có tiền' vào lúc này như đã có định nghĩa cụ thể.
Chung Lê ngẩn ra, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt mấy giây, trên gương mặt anh tuấn kia cô cảm nhận được vài phần quen thuộc mơ hồ.
Quen biết cô, nộp viện phí thay cô.
Lớn lên siêu đẹp trai, siêu có tiền — Chung Lê không cho rằng với sinh hoạt xã giao bần cùng của mình sẽ quen được một người đàn ông đẳng cấp thế này.
Cho nên, người này là......chồng cô?
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông, ánh mắt lia qua lia lại trên người anh.
Chung Lê sinh ra rất tốt, đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh như ánh nước dập dềnh, cực kỳ thu hút.
Chỉ đáng tiếc, hiện giờ nó như được lập trình sẵn chương trình 'tìm kiếm tra nam đáng chém ngàn đao trong biển người, đôi mắt lúc này không hề mang theo chút cảm tình nào mà lại mang theo ba phần soi mói.