Người Vợ Mất Trí Nhớ

Chương 109




Chung Lê như không hiểu ý tứ thăm dò của cô ta, cô cũng không có ý thỏa mãn lòng hiếu kỳ của cô ta: "Tôi thấy rất nhanh nhạy đấy chứ, chuyện mới hôm qua mà nay cô đã tìm đến nhà chúng tôi nhanh như vậy cơ mà."

Cao phu nhân cười: "Tôi là người thích kết bạn, trong tiểu khu mà có chuyện gì, bạn bè đều nói cho tôi biết. Hôm qua cảnh sát đến đây hai lần, chẳng lẽ không phải chuyện lớn hay sao?”

"Vậy sao?" Chung Lê hỏi, "Lần đầu tiên tới là cứu người, lần thứ hai là chuyện gì vậy?”

"Chính là lão thái thái đó, bà ấy vẫn còn hôn mê đang bệnh viện, con trai bà ấy lại tìm đến đây, la hét nói mình là người thừa kế đầu tiên, yêu cầu giao chìa khóa cho anh ta, nếu không sẽ ra tòa kiện chủ sở hữu tài sản tham ô trái phép của riêng, trực tiếp gọi cảnh sát mang đi. Bà ta cũng thật là thiếu phúc con cháu, sinh ra đứa con bất hiếu như vậy còn không bằng sinh một cục thịt. Con gái cũng không kém, cưới một người nước ngoài giàu có, gia đình hạnh phúc ở nước ngoài, bỏ mẹ ở trong nước một mình....... `

Cao phu nhân lảm nhảm một lúc mới nhớ ra, mình đến đây là để hỏi thăm vị Phó phu nhân bí ẩn này, sao lại bị dẫn dắt đi xa như vậy rồi?

"Ây dô, không nói chuyện này nữa." Cô ta quay lại chủ đề chính, "Vốn là nghe bọn họ luôn miệng nói Phó phu nhân Phó phu nhân, tôi còn không tin, Phó Tổng vẫn chưa kết hôn thì lấy đâu ra Phó phu nhân được? Không ngờ lại là thật. Phó Tổng thật là, không biết vận khí tốt như nào mới có thể lấy được một cô vợ xinh đẹp như thế này!"

Chung Lê gật đầu đồng ý: "Tôi cũng thấy vậy. Kiếp trước anh ấy chắc phải tích nhiều đức lắm mới lấy được tôi.

Biểu cảm của Cao phu nhân suýt chút nữa cứng đơ, cô ta lại cười, không lòng vòng nữa: "Đúng cô và Phó Tổng kết hôn lúc nào vậy? Sao lúc trước tôi chưa từng nhìn thấy cô?"

Kết hôn lúc nào?

Chung Lê nghiêm túc tự hỏi, sau đó lại phát hiện một vấn đề lớn

Cô nhớ rõ ngày kỷ niệm kết hôn, mình xuống bếp. làm một bàn thức ăn lớn, đến mức tay cũng bị thương, nhưng chồng lại không về. Anh nói phải tăng ca, cô một mình đợi đến đêm, lặng lẽ bỏ tất cả đồ ăn đi.



Sau này cô mới biết, thực ra hôm đó người trong lòng của anh về nước, anh đi đón cô ấy.

Nhưng cô lại không nhớ rõ ngày kết hôn là bao giờ.

Chung Lê nhíu mày suy nghĩ, không có kết quả gì: "Ây...... không nghĩ ra."

Cao phu nhân mím môi, nghĩ thâm cô không muốn cho tôi biết thì cũng không cần tìm một cái cớ như vậy chứ?

Lần thứ ba cô ta gượng cười, từ bỏ thăm dò, cô ta nói thẳng: "Thực ra hôm nay tôi đến đây là muốn mời cô cùng tham gia bữa tiệc của chúng tôi. Mọi người ở đây trở thành hàng xóm với nhau đều là duyên phận, tôi nghe nói chân cô bị thương, bình thường một mình cô ở nhà chắc cũng rất chán, hay là chúng ta cùng nhau tụ họp, cũng có thể giết thời gian."

Không cho Chung Lê cơ hội từ chối, cô ta nhấn mạnh: "Tối thứ sáu, cô nhất định phải tới nhé."

"Ừ”" Chung Lê khẽ cười.

Sau khi Cao phu nhân đi, Chung Lê hỏi Tiểu Thôi group phu nhân là cái gì.

Tiểu Thôi nói: "Thực ra chính là các vị phu nhân tạo. thành nhóm nhỏ, chủ yếu lấy vợ của giám đốc Nhạc, bất động sản Long Thịnh làm trung tâm —— cô ấy ở tầng dưới. Ngoài Nhạc phu nhân và Cao phu nhân ra, còn có các phu nhân khác, họ đều là các vị phu nhân có tên trong danh sách những gia đình giàu có. Tiêu chuẩn tham gia group của họ rất cao, không nhận những phu nhân không giàu."

Chung Lê nhíu mày: "Vậy tại sao lại chủ động đến mời tôi?"

"Cô thật sự không biết à?" Tiểu Thôi nhức đầu: "Giá trị thị tường của Quân Độ bỏ xa bất động sản Long Thịnh vài con phố."