Dì Ngô đang sấy tóc cho Chung Lê thì nghe thấy Phó Văn Thâm gọi mình.
Bà ta quay đầu lại thì thấy anh đứng ở cửa, nói: "Dì có điện thoại kìa."
Dì Ngô vội bỏ máy sấy xuống, đi ra ngoài nghe máy, Chung Lê sờ tóc mình vẫn còn ướt, cô quay đầu lại nhìn Phó Văn Thâm.
Hôm nay tên cặn bã rất tự giác, đứng đối diện với cô, không cần đợi cô nói đã chủ động hỏi: "Cần giúp không?”
Chung Lê: "Có chứ."
Phó Văn Thâm đi vào, cầm lấy máy sấy dì Ngô vừa bỏ xuống. Anh đứng cạnh Chung Lê, ngón tay nhẹ nhàng cầm lấy tóc cô, tiếp tục giúp cô sấy tóc.
Động tác dịu dàng cẩn thận, tay cầm tóc cô lẫn tốc độ gió thổi từ máy sấy cũng đều cực kỳ nhẹ nhàng.
Nhưng kinh nghiệm của anh trên phương diện này. vân còn nhiều thiếu sót, hiệu suất không cao, sấy nửa ngày chưa thấy kết quả đâu.
Với cái tốc độ này, tóc cô dày như vậy, sấy nửa tiếng nữa cũng chưa khô.
Chung Lê ngửa đầu, đôi mắt màu nâu ngước lên nhìn anh, hỏi: "Lần đầu anh sấy tóc cho người khác đấy à”
Phó Văn Thâm cụp mắt.
"Sấy chậm quá." Chung Lê khoa tay múa chân dạy anh, "Anh có thể cho ngón tay vào, động động một chút, như vậy tóc bên trong cũng được sấy."
"Nếu có thể thì giúp tôi mát xa da đầu cũng được."
Phó Văn Thâm im lặng nhìn cô hai giây, nói: "Quay lại đây."
Chung Lê quay người chín mươi độ, ngồi đối diện với anh, thuận thế đặt chân mình lên chân anh.
Tâm mắt Phó Văn Thâm đảo xuống, cô tắm xong luôn đi chân trần, bây giờ đôi chân trắng nõn giẫm lên giày anh, như kiểu đây vốn là chỗ cô để chân vậy.
Phó Văn Thâm bật lại máy sấy, anh luồn ngón tay vào mái tóc dày của cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, luồng không khí ấm áp chui vào các khe hở, hơi nước bốc hơi mang theo hương thơm lan tỏa trong không khí..
Gió mát thổi nhè nhẹ, Chung Lê vẫn có thể cảm nhận được độ ấm trên ngón tay anh, thỉnh thoảng lướt qua tai cô, thỉnh thoảng khẽ chạm vào da đầu.
Tóc cô rất dày, sấy khô một nửa tốn rất nhiều thời gian, sấy lâu đến mức khiến cô bưồn ngủ.
Tay trái Phó Văn Thâm lại tiếp tục luồn vào sau tai cô, đầu ngón tay phủ lên da đầu cô, chậm rãi mát xa.
Bàn tay anh to lớn, gần như phủ kín đầu cô, động tác mát xa nhẹ nhàng, lực đạo vừa phải.
Mặc dù anh sấy tóc không tốt lắm nhưng mát xa lại thoải mái hơn dì Ngô, ngón tay dì Ngô không dài bằng anh, cũng không có lực như anh.
Chung Lê thoải mái đến mức buồn ngủ, cô vô thức nhắm mắt lại.
Giây sau, ngón tay Phó Văn Thâm chạm vào nơi nào đó trên đầu cô, Chung Lê theo động tác của anh phát ra một tiếng rên nhè nhẹ.
Bàn tay trên tóc cô đột nhiên dừng lại.
Chung Lê cũng ý thức được âm thanh vừa rồi nghe hơi kỳ lạ, cô mở to mắt, chống lại ánh mắt sâu thẳm của Phó Văn Thâm.
Thấy Phó Văn Thâm nhìn mình bất động, Chung Lê nhíu mày.
Sao thế? Tên cặn bã giữ mình như ngọc này bị cô trêu chọc rồi à?
"Tôi không cố ý phát ra âm thanh đó, là anh mát xa rất thoải mái." Cô trả lời một cách ngây thơ, dán mắt vào khóa thắt lưng của Phó Văn Thâm, cố ý dùng ngón tay cào cào bề mặt kim loại: "Tại sao anh với dì Ngô mát xa lại không giống nhau nhỉ?"
Phó Văn Thâm không lên tiếng.
Hai người im lặng, ánh đèn khiến không gian trở nên chật chội, chỉ có tiếng máy sấy vang vọng bốn phía.
Lặng im một lát, Phó Văn Thâm đưa tay ra sau đầu cô, giữ lấy gáy cô, nâng cằm cô lên.
Đúng lúc này dì Ngô vội vàng chạy vào: "Bệnh viện đến nói tình hình của chị Phân không được tốt gọi cho lắm."
Phó Văn Thâm buông tay ra.
Dì Ngô đang vội, không chú ý không khí trong phòng lúc này khác với lúc bà ta rời đi, vội vàng nói với Chung Lê: "Con trai bà ấy chỉ đến bệnh viện nhìn c: con gái thì đang trên máy bay về nước, bây giờ không có ai chăm sóc, tôi muốn đến thăm."